Không Thể Dấu Hiệu

Chương 15

Edit: Khoai Lang.

(_ Mấy chương này có chút ngắn, nên cũng nhanh_)

Trong quán rượu ồn ào náo nhiệt, liếc mắt một cái thấy đại bộ phận đều là Alpha hoặc là Beta hào 1, Omega kiều kiều tiểu khả ái hoặc Beta hào 0 rất ít, cơ hồ không có. Cũng phải, hôm nay dù sao cũng không phải cuối tuần, nhóm tiểu khả ái đều không xuất hiện.

Tống Minh mặc áo sơ mi cao cổ, vẫn chưa yên tâm lại buộc thêm một cái khăn lụa màu lam đậm, bởi vì hắn không xác định chính mình rốt cuộc có hay không bị dấu hiệu... Vốn nghĩ đi tìm Lăng Tiêu, nhân tiện nhìn xem có tiểu khả ái nào không để đùa giỡn một phen...

Sau hắn lại ý thức được, cái quán bar này dù sao cũng là ABO hỗn loạn, hắn lại ngửi không ra tin tức tố Alpha cùng Omega, nếu lại phát sinh sự tình nhận sai Alpha như trước, vậy thật sự là tìm chết...

Loại chuyện đem Alpha nhận thành Omega, cũng chỉ có loại người như hắn đối với tin tức tố không nhạy, có thể làm ra...

Bất quá, giờ trên người hắn sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa! Dù sao đều có giáo huấn thấm máu phía trước...

Nhìn vào gương, Tống Minh cảm giác mặt mình là lạ, trước khi đi đeo thêm cặp kính râm.

Hiện tại, Tống Minh ăn mặc tương đối kín đáo cấm dục, mang theo kính râm dựa vào ánh sáng hôn ám trong quán rượu tìm người.

Tầm mắt mọi người đều sẽ như có như không nhìn về phía Tống Minh, dù sao buổi tối đi chơi đùa, ăn mặc kín người cũng không nhiều, còn mang kính râm...

TruyenHD

Người như thế, nếu không là minh tinh, chính là đến yêu đương vụиɠ ŧяộʍ... Muốn yêu đến có bệnh. Bởi vì trời đã tối, quán bar này lại theo phong cách hắc ám, mang kính râm đến đây không phải là có bệnh thì là cái gì...

Tống Minh rõ ràng tưởng điệu thấp một chút, nhưng không nghĩ tới bộ dạng này của hắn này ngược lại làm càng nhiều người chú ý đến.

Mẹ nó, như thế nào mà nhiều Alpha vậy... Tống Minh thấy trên người có một trận kim đâm rất đau đớn, hắn cố ra vẻ cao lãnh đem kính râm bỏ xuống phóng tầm mắt nhìn lại, nhìn một vòng đều là loại ánh mắt có tính xâm lược cùng ánh mắt nhìn như tùy ý nhưng thật ra đang soi mói, kỳ thật còn có một số Alpha phóng tin tức tố bằng ánh mắt bắn phá tới Tống Minh.

Mà khi nhìn đến khí thế Tống Minh cùng ngửi được hương vị Beta nồng đậm trên người hắn, đại bộ phận đều thu ánh mắt lại thu trở về, chỉ có số ít cảm thấy hứng thú tìm tòi vẫn nhìn Tống Minh.

Vị Beta cao gầy anh tuấn này, chính là người mới nha... Trước kia chưa từng thấy qua mặt...

Tống Minh thấy đến đại bộ phận ánh mắt đều rời đi, trong lòng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, may mắn lúc rời nhà hắn đã phun thiệt nhiều nước hoa Beta!!_!! Trước kia cho tới bây giờ Alpha luôn vô cảm với Tống Minh, hiện tại hắn lại biết được ánh mắt Alpha thật là khủng khϊếp!

Tống Minh mặt không đổi sắc mân môi, đem kính râm cất đi. Hôm nay Lăng Tiêu chắc không có tới a... Hắn cảm giác quyết định đi tìm Lăng Tiêu này có chút qua loa, nhưng cũng không ngốc nổi trong nhà nữa, hơn nữa thuốc tránh thai là phải chạy nhanh đi mua!!!!

Nghĩ đến đây, Tống Minh lại không khỏi ở trong lòng mắng, thảo! Đây là cái quy định gì a? Beta muốn mua thuốc tránh thai cái gì cũng có thể mua, ngược lại Omega muốn mua thuốc tránh thai lại phải cùng Alpha đi bệnh viện mua? Liền không có suy nghĩ qua cảm thụ của hắn sao?

Hắn cũng muốn dùng thân phận Beta để mua thuốc tránh thai, nhưng bởi vì nguyên nhân cấu tạo thân thể khác nhau, nội âm Omega sẽ gắt gao đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ Alpha tϊиɧ ɖϊ©h͙ khóa tại khoang sinh sản, thuốc tránh thai cho Beta phổ thông chuyên dụng căn bản không dùng được...

Tống Minh vẫn thấy có người theo dõi hắn, cái loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này đủ để cả người hắn khó chịu, vì thế tìm chỗ vắng người, ngồi xuống bên quầy bar.

Gọi người pha chế rượu cho một ly hắn thường uống, Tống Minh bắt đầu tìm người chung quanh.

Nơi đó không có, nơi kia cũng không có, mà ngay cả nơi lúc trước gặp được Lăng Tiêu cũng có hai nam nhân khí công mạnh mẽ đang hôn nhau.

Tìm nửa ngày cũng không tìm được người, ngược lại biến thành có vài kẻ thoạt nhìn giống Alpha theo dõi hắn, Tống Minh chạy nhanh đeo kính râm lên che khuất ánh mắt, cúi đầu làm bộ như không phát sinh chuyện gì.

"Hảo, đi một người sao?" Một đạo thanh âm trầm thấp truyền tới, một thân hình cao lớn đem ánh sáng trước mặt che khuất.

Tống Minh làm bộ như rất lạnh mạc giương mắt nhìn thoáng qua, mẹ đản... Người tới mặc đồ đen toàn thân, khuôn mặt cương nghị, thân cao lại cường tráng, mơ mơ hồ hồ còn có chút áp lực...

Này đúng là Alpha! TMN, biết vậy liền không nên đến quán bar nhiều Alpha! Tuy rằng bề ngoài hiện tại của hắn là Beta, nhưng bên trong thì không chắc...

"Ngươi hảo a, ta không đi một người." Tống Minh mở miệng cự tuyệt, sợ Alpha trước mắt ngửi được khí tức lạ thường dưới mùi nước hoa Beta.

"A?" Alpha khóe miệng bứt lên mỉm cười, biểu tình kia thế nhưng tuyệt không tin tưởng lời Tống Minh nói.

Trán Tống Minh đều đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt sau kính râm hạ nhanh chóng quan sát chung quanh, đột nhiên nhìn đến gian ghế lô cuối cùng, có người lắc lắc rời khỏi, một bộ uống say không còn biết gì, cửa cũng không đóng chặt, liền nghiêng ngả lảo đảo đi buồng vệ sinh.

Tống Minh lập tức có chủ ý, phỏng chừng trong ghế lô kia người khác cũng đều uống say rào rạt, hắn trước tiên tiến đến nơi đó trốn trong chốc lát, so với bây giờ tốt hơn nhiều.

Vì thế Tống Minh lập tức đứng lên, hướng phía nam nhân uống rượu say kia chào hỏi.

"A, lão huynh, nguyên lai ngươi ở trong này, uống thành như vậy, trách không được ngay cả điện thoại của ta cũng không tiếp! Ta đi vào trước chờ ngươi, ngươi nhanh lên trở về a!" Sau đó liền trực tiếp đi vào trong ghế lô, ở cửa ba một tiếng.

Sau lưng ra một thân mồ hôi lạnh, Tống Minh tựa vào trên cửa miệng há to thở dốc, thảo, Alpha thật sự là động vật đói bụng ăn quàng, ngay cả hắn là Beta thuần công cũng muốn " ăn".......

Lúc này Tống Minh mới phát hiện gian ghế lô này phi thường an tĩnh, trừ bỏ có thanh âm làm nũng kì quái, cùng hoàn cảnh bên ngoài kia so sánh với quả thực là hai thế giới cách biệt.

Tống Minh có chút cứng ngắc quay đầu, nhìn hai người ngồi trên ghế sa lông.

Ghế lô này rất lớn, phòng ở trong thực sáng, trần nhà treo đèn trùm màu sắc rực rỡ, đối diện sô pha xa hoa là một chiếc TV lớn.

Nguồn sáng đem hai người trên sô pha chiếu đến mộng ảo vô cùng, nhất là mỹ nhân hắn đang tìm kiếm.

Trong đó có một thiếu niên đầu tóc mềm mại, còn không phát hiện sự tồn tại của Tống Minh, đang quấn quýt lấy người có mái tóc quăn, không ngừng cọ xát làm nũng......

"Lăng Tiêu ca ca, người kia đã uống say không còn biết gì, chúng ta nên đi thôi không cần lo cho hắn, ta không nghĩ ở trong này ngây người thêm!!_!."

... Tống Minh nhìn ánh mắt càng ngày càng sắc bén của Lăng Tiêu, không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Diện mạo của ăng Tiêu, thật sự hoàn toàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.

Cho dù hiện tại mang theo biểu tình có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn rất phong tình.

Stop!_Stop! _Hắn đang suy nghĩ cái gì a?! Hắn là tìm đến Lăng Tiêu để đi mua thuốc tránh thai, không phải không có cốt khí vừa nhìn thấy Lăng Tiêu sẽ quỳ dưới chân y?!

Tống Minh nhuận nhuận lại cổ họng, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đã bị lời nói của Lăng Tiêu lạnh lùng mà lại không kiên nhẫn đánh gãy.

"Ai cho ngươi vào đây?!"

>>Hết chương 15