Giữa phòng, mọi người còn chưa phản ứng kịp, dây leo vươn ra từ ghế đã trói cứng bọn họ.
Nỗi sợ hãi đột nhiên ập đến khiến mỗi một ma cà rồng có mặt tại hiện trường đều theo bản năng khởi động thiên phú của mình!
Bác sĩ gây mê số 1 dùng móng tay bấm vào dây leo quấn quanh trên người, rót vào lượng lớn thuốc gây tê.
Người đàn ông xăm hình khóc rống lên, hắn không có dị năng thiên phú, hắn cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, bị người lăn qua lộn lại để tính xem nên làm món kho hay món hấp!
Nữ sĩ số 4 cho dù là tăng hay giảm trọng lượng cơ thể, dây leo vẫn không mảy may dao động, siết chặt lấy cô ta.
Trên cánh tay của thanh niên Punk số 6, xương cốt sắc như lưỡi dao đột nhiên xông ra, đâm vào dây leo, vừa mới mở ra một lỗ hổng, càng nhiều càng nhiều dây leo vươn ra từ hai bên trái phải, gắt gao cuốn lấy hắn.
Trên thân thể phu nhân số 8 đột nhiên tản mát ra mùi hương nồng đậm, loại hương thơm này có thể làm dịu và giúp người khác thư giãn, nhưng dưới tình huống hiện tại, không có bất kỳ tác dụng gì.
Cuối cùng, hầu hết các huyết tộc đều phải dùng đến phương pháp nguyên thủy nhất.
Bị trói trên ghế, bọn họ ra sức giãy dụa, nhưng giãy dụa càng kịch liệt, dây leo càng siết chặt con mồi.
Trái lại, Tịch Ca khá bình tĩnh.
Trước tiên, hắn liếc mắt nhìn Bì Bì ngồi đối diện, thấy Bì Bì dáng vẻ biếng nhác, động đậy một chút cũng lười.
Nhìn là biết món đồ chơi nhỏ này không làm khó được Bì Bì, hắn không cần lo lắng cho an nguy của Bì Bì.
Tịch Ca tạm thời yên tâm, bắt đầu suy tính đến tình cảnh hiện tại.
Dị năng thời gian chắc cũng sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của dây leo. Có điều, mấy thứ như dây leo này, hẳn sẽ sợ những vật sắc nhọn chứ nhỉ?
Tịch Ca trầm tư một lát, cổ tay phải cong lên, cởi cúc áo sờ soạng túi trong, lấy ra một cây kéo nhỏ lấp loáng ánh bạc, định thử xem thế nào.
Ngay khi nắm được cây kéo nhỏ trong lòng bàn tay, hắn đột nhiên phát hiện dây leo vắt qua cánh tay mình chậm chạp dịch ra, hơi buông lỏng một chút.
Chờ đã, không lẽ…
Tịch Ca cầm kéo nhỏ, tới gần dây leo.
Bất kể hắn dựa vào chỗ nào trên dây leo, dây leo chỗ đó liền chuyển động như rắn, vội vàng tránh né cây kéo của Tịch Ca, xem cây kéo còn không to bằng bàn tay người bình thường này như hồng thủy mãnh thú.
Khu comment lại trở nên náo nhiệt.
Đầu tiên, khán giả trợn mắt há hốc mồm mà nhìn pha phản công phút cuối của Thẩm Phán, lại trợn mắt há hốc mồm mà nhìn gai xương đâm ra khỏi người số 6, rồi tiếp tục trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chiếc kéo lắc lư trong tay Tịch Ca giống như khắc tinh dây leo, sôi nổi lên tiếng:
“So sánh kích cỡ cây kéo, ở nhà tui, loại này dùng để cắt vải.”
“Nhìn số 3 người ta vung vẩy cây kéo, sau đó nhìn số 6 phá da phá thịt để xương đâm ra, đột nhiên đau lòng thay số 6…”
“Gai xương: Nhìn cái gì, người ta cũng cần mặt mũi màààààà!”
“Cây kéo nhỏ đó… nghẹt thở quá… bỗng nhớ tới bộ phim truyền hình nào đó dùng dụng cụ nhà bếp quyết chiến với ma quỷ.”
“Các cậu bổ não kém quá, rõ ràng cây kéo của số 3 có chỗ đặc biệt nên mới ảnh hưởng đến dây leo, nhìn phát biết ngay dây leo kia là thực vật hắc ám, cây kéo nhỏ như thế chắc chắn được rót vào năng lượng của quang minh, cho nên mới khiến dây leo e ngại.”
“Này này, vậy sao không cầm ra cây Thánh giá, không có Thánh giá cũng nên tìm một quyển Thánh kinh chứ, ai lại lấy một cây kéo làm Thánh khí bao giờ!”
“Túm lại, đoàn phim có lương tâm này tài chính không ổn định, lắc lư giữa cực kỳ giàu có và cực kỳ nghèo khó, đẩy người xem vào cảm giác bối rối.”
“Nếu nói đoàn phim có vấn đề, tôi lại thấy vấn đề rõ ràng ở số 3, mỗi lần đoàn phim đột biến phong cách đều là do anh chàng dựng lên hết.”
Trong phòng livestream, người xem sôi nổi châm chọc.
Tịch Ca bên này cũng không nhàn rỗi. Sau khi hắn đã xác định được tác dụng của cây kéo, trái lại cũng không vội thoát thân, mà giấu cây kéo dưới quần áo, ho khan một tiếng, ngắt lời Thẩm Phán đang cười như điên: “Cái này, tôi có thể hỏi —— “
Thẩm Phán tức khắc rống giận: “Không! Không thể! Số 3 không thể! Số 3 không thể!”
Tịch Ca: “…”
Những người còn lại: “…”
Livestream: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tuy rằng rất muốn đánh chết Thẩm Phán, nhưng thấy Thẩm Phán thành ra thế này, vẫn thật buồn cười ha ha ha ha ha ha ha ——”
Sau khi gầm lên giận dữ, hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh kỳ lạ, tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Phán.
Thẩm Phán nhận ra mình thất thố, vội vàng thu hồi nét mặt dữ tợn, đổi thành một nụ cười lạnh tao nhã, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của ma cà rồng: “Ha ha, ta biết ngươi muốn hỏi gì, ngươi muốn hỏi vì sao ta muốn không chế các ngươi ư… Đương nhiên là để gϊếŧ chết tất cả các ngươi, những đứa trẻ ngây thơ của ta!”
Thẩm Phán vừa dứt lời, trong phòng lần nữa vang lên đủ loại âm thanh hỗn loạn, có người mắng chửi, có người cầu xin, nhất là số 2, khóc càng thảm thiết.
Thẩm Phán rất hài lòng với tình trạng lúc này. Gã thưởng thức biểu cảm vặn vẹo của mọi người, lúc sau mới chậm rì rì nói: “Các ngươi muốn trách thì hãy trách số 3, ai bảo số 3 phơi bày sự thật!”
Tịch Ca đến cạn lời: “Sao lại đổ lỗi lên đầu tôi chứ?”
Tiếp đến, Tịch Ca sắp xếp lại tư duy, nói: “Mặc dù ông không cho tôi hỏi, nhưng tôi vẫn muốn…”
Tuy rằng bảo sẽ không trả lời vấn đề của Tịch Ca, nhưng kế hoạch hoàn mỹ như vậy, không nói ra sẽ khiến gã khó chịu, dù sao người chết luôn biết giữ bí mật.
Thẩm Phán tự cho là đúng nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì, trò chơi Trời tối xin hãy nhắm mắt là dị năng thiên phú mà ta thức tỉnh. Trong trò chơi này, ta nhất định phải chọn nhân vật Thẩm Phán, chỉ cần thuận lợi qua hai vòng chơi, đến vòng thứ ba, ta có thể biến các ngươi thành đầy tớ của mình, các ngươi không thể cự tuyệt mệnh lệnh của ta!”
Tịch Ca hơi sửng sốt vì không ngờ Thẩm Phán dễ dụ như vậy, đây đúng là điều hắn muốn hỏi.
Hắn nói tiếp: “Tôi còn muốn hỏi…”
Thẩm Phán: “Ha hả, ngươi muốn hỏi ta vì sao tiến hành trò chơi này trong cuộc khảo hạch gia nhập thế giới Hắc Ám phải không? Đương nhiên là bởi vì không khiến bất kỳ ai nghi ngờ, mà lại còn tập trung được rất nhiều huyết tộc. Dù sao tại nơi vực sâu này, huyết tộc là giống loài rất thưa thớt haiz —— “
Tịch Ca nghiêm túc lắng nghe, hắn trầm ổn tiếp tục: “Tôi còn một vấn đề nữa…”
Thẩm Phán vô cùng đắc ý: “Có phải ngươi còn muốn hỏi ta, ta giở trò trong cuộc thi, không sợ bị ba nhà sáng lập phát hiện ư? Ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha, các ngươi vĩnh viễn không thể ngờ, một trong ba nhà sáng lập, chủ nhân của ta, chính là người đứng sau màn bày ra tất cả chuyện này!”
Không biết bắt đầu từ khi nào, hiện trường đã là một mảnh tĩnh mịch, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thẩm Phán, ngay cả tiếng khóc của số 2 cũng nhỏ dần, gần như không thể nghe thấy.
Đã ba lần liên tiếp, cả ba lần Thẩm Phán đều trả lời vấn đề của hắn rất rõ ràng!
Lúc này đây, Tịch Ca không tiếc lời khen ngợi: “Tôi cảm thấy chúng ta rất ăn ý, ông đúng là con giun trong bụng tôi, những gì tôi muốn biết, ông đều giải thích rõ ràng!”
Thẩm Phán hừ hừ cười lạnh, khinh miệt đám người: “Thế giới Hắc Ám bị ba người kiểm soát quá lâu rồi, hai người con lại đã già, duy chỉ có chủ nhân ta, là sắp sửa trở thành vương giả chân chính của thế giới này! Mà các ngươi, đáng nhẽ có thể phục dịch cho ta, tiên phong trong công cuộc cải cách mở ra thế giới mới, cùng ta giành lấy vinh quang, nhưng tất cả đều bị số 3 phá hủy! Hiện giờ các ngươi đã đánh mất tư cách đạt được vinh quang, chỉ đành cô độc ở trong này, bi ai hóa thành cát bụi!”
Nói một đoạn thật dài.
Thẩm Phán thấy hơi khát nước.
Gã vòng vèo trong phòng một hồi, ổn định lại tâm tình kích động của mình, cũng rót cho mình một ly máu, uống một ngụm thanh thanh cổ họng.
Sau đó, tầm mắt tập trung trên người Rhein.
Trong ánh mắt đắc ý kiêu ngạo của gã, lóe lên một tia tham lam.
“Có điều, ta có thể ban ân cho mỗi người ở đây, cơ hội lựa chọn trận doanh chính xác, thần phục dưới chân ta và chủ nhân…”
Vẫn là yên lặng, yên lặng không một tia dao động.
Sau một khoảng thời gian lắng đọng, những lời châm chọc điên cuồng bắn ra, nhiều đến độ phủ kín toàn bộ màn hình, Thẩm Phán không vội, nhưng người xem đều sốt ruột thay Thẩm Phán:
“Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều! Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều! Tại sao nhân vật phản diện luôn luôn không hiểu rõ được điểm này!”
“Trời ạ ông ta vẫn còn đang nói kìa, số 3 còn chưa hỏi, ông ta thật sự y hệt con giun đũa răm rắp trả lời số 3!”
“Nãy giờ vẫn chưa biết dị năng của số 3, chắc dị năng của hắn là kiểm soát tâm trí, khiến người ta nói thật 100%!”
“Ổng nói đến nỗi khát khô họng mà còn chưa dừng lại! Ổng không thấy mình đã nói quá nhiều rồi ư?”
“Nói lắm thế làm gì không biết, thậm chí mưu đồ của BOSS sau lưng cũng phun ra hết rồi, tức không thở nổi.”
“Thẩm Phán ông mau tỉnh lại đi, lúc này ông nên giơ tay chém đầu thu mạng người chứ? Sao ông lại nói hết âm mưu quỷ kế của BOSS lớn ra vầy, còn công khai trên mạng mới đau!”
“BOSS: Ta có một câu đmm nhất định phải nói, ta có một tên thuộc hạ nhất định phải gϊếŧ!”
Ngay cả khi có hàng ngàn người đang sốt ruột thay Thẩm Phán, Thẩm Phán vẫn nhàn nhã như trước.
Gã đã ngắm trúng Rhein.
Gã cẩn thận lấy ra tín vật đựng trong tráp gỗ.
Tín vật này lớn bằng bàn tay, toàn thân lập lòe ánh sáng màu đỏ sậm thần bí, tạo hình giống một thanh kiếm nhỏ, chuôi kiếm được khảm hình trăng lưỡi liềm.
Thẩm Phán lấy tín vật ra, gã tiếp tục thân thiện giới thiệu với mọi người: “Đây chính là Huyết khí trân quý. Huyết khí này có thể khiến tất cả ma cà rồng dưới cấp Tử tước trở thành thuộc hạ của ta, chỉ cần đâm mũi kiếm vào trái tim huyết tộc, vị huyết tộc này sẽ tin phụng người đầu tiên hắn nhìn thấy —— “
“Ta sẽ dùng nó cho huyết tộc mạnh nhất ở đây.”
Thẩm Phán nhìn về phía Rhein, nụ cười của gã đầy tà khí lại mê người.
“Hiện tại ta sẽ biến ngươi thành đầy tớ của ta. Ngươi là bạn của số 3 ư? Chờ sau khi ngươi chuyển hóa, mệnh lệnh đầu tiên ta giao cho ngươi, chính là tra tấn số 3 đến chết mới thôi.”
Dưới mặt nạ, Rhein không vui nhíu mày.
Cậu phát hiện đám ma cà rồng ở vực sâu này vô cùng đáng ghét, bất kể là gã bện tóc lúc trước hay là Thẩm Phán hiện tại, bọn chúng luôn nhắm vào hậu duệ của cậu, mà khi bọn chúng dùng loại giọng điệu khiến người chán ghét đó nhắc đến hậu duệ, cậu liền không nhịn được muốn ném bọn chúng vào cõi im lặng vĩnh hằng.
Đang lúc Rhein suy xét để Thẩm Phán chết kiểu nào, Tịch Ca lần nữa lên tiếng.
Tịch Ca: “Cái này, cảm ơn ông đã giải thích nhiều như vậy, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu.”
Thẩm Phán trở mặt: “Ta không có gì để nói với một kẻ sắp chết!”
Tịch Ca ý đồ nói đạo lý với đối phương: “Ông thấy đó, sớm muộn gì tôi cũng phải chết, không bằng thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của tôi, để tôi có chết cũng được nhắm mắt.”
Câu “nguyện vọng cuối cùng” này cực kỳ thỏa mãn tâm kiêu ngạo của Thẩm Phán.
Thẩm Phán rụt rè hỏi: “Ngươi muốn hỏi gì?”
Tịch Ca chỉ muốn hỏi một vấn đề, tuy rằng vấn đề này hơi khó trả lời, nhưng hắn vẫn tin rằng mình có thể đạt được mục đích, dù sao Thẩm Phán rất là dễ dụ.
Tịch Ca: “Tôi tò mò không biết cái vị trong ba nhà sáng lập kia, dị năng cũng đơn giản như Huyết khí à? Chỉ cần đâm vũ khí nào đó vào cơ thể huyết tộc, là đủ để tẩy não huyết tộc, biến huyết tộc thành đầy tớ?”
Thẩm Phán trả lời: “Không ai biết năng lực cụ thể của chủ nhân, theo suy đoán của ta, đó là một loại dị năng hoàn toàn khác với người thường…”
Gã nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, chợt biến sắc: “Ngươi hỏi cái này để làm gì!”
Rốt cuộc, Thẩm Phán cũng phát hiện mình nói quá nhiều, quyết định không chần chừ thêm nữa.
Gã cầm huyết khí trong tay, thân hình chợt lóe, đi đến bên người Rhein, giơ thanh kiếm nhỏ lên, muốn đâm vào trái tim Rhein!
Cùng lúc đó, Rhein dùng sức tránh né, dây leo không cách nào thừa nhận sức mạnh viễn siêu như vậy, đồng loạt đứt đoạn.
Thẩm Phán hung hăng đâm vào khoảng không, Rhein vọt ra phía sau Thẩm Phán, móng tay sắc nhọn đã nhắm ngay cổ Thẩm Phán.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói có phần gấp gáp vang lên, Tịch Ca dùng cây kéo bức lui dây leo, đứng dậy kêu to:
“Chờ đã Bì Bì, để loại nhân vật nhỏ này lại cho tôi luyện tập!”