Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 142: Thính huyết lâu sát thủ

Vương Hạo Thần ở một bên nghe Hình Nhân kể chuyện, hai mắt đã sớm nên âm trầm đến cực điểm.

Hắn thật không ngờ, Đồng Thiên Tân một kẻ có bề ngoài chính nhân quân tử lại có thể vì lòng tham của bản thân mà làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy.

Huyết tẩy một gia tộc, đây là chuyện Vương Hạo Thần chưa bao giờ dám nghĩ tới, hơn nữa tất cả chẳng qua chỉ bắt nguồn từ vài bộ công pháp mà thôi.

Thật sự là phát rồ a!

- Đồng gia, không ngờ lại là địa phương đáng ghê tởm như vậy!

Vương Hạo Thần lẩm bẩm.

Kỳ thực, có thể sinh tồn trên đại lục này, hầu như bất cứ gia tộc cũng đã làm qua chuyện không sạch sẽ tương tự như vậy, chỉ là bởi vì bọn hắn che dấu quá tốt, nên thế nhân mới không biết được mà thôi.

Vương Hạo Thần chung quy vẫn thiếu chút kinh nghiệm, chưa thể hiểu rõ bản chất của các loại gia tộc này, càng không hiểu được tâm cơ của loại gia chủ như Đồng Thiên Tân sâu đến mức nào.

Chính vì vậy, khi biết được bộ mặt thật của đối phương, Vương Hạo Thần mới tức giận như vậy.

- Các hạ! Ngươi cứu ta một mạng, đây chính là thiên đại ân tình! Hình Nhân ta không có gì báo đáp, trên người thứ có thể xem là đáng giá, cũng chỉ có một quyển công pháp luyện thể! Tuy ta không có cách nào truyền công pháp này cho ngươi, thế nhưng ta có thể nói cho ngươi biết chỗ cơ duyên bảo địa mà ta từng ở đó chiếm được truyền thừa! Chỉ hi vọng ngươi có thể giúp ta làm một chuyện!

Hình Nhân im lặng rất lâu, sau đó mới nhìn Vương Hạo Thần nói, thanh âm khó có được lộ ra một tia cầu khẩn.

- Việc gì?

Vương Hạo Thần thuận miệng hỏi, lúc này trong lòng hắn đang rối bời, trên thực tế cũng không quá để ý đến lời nói của Hình Nhân.

Hình Nhân thấy Vương Hạo Thần không có trực tiếp từ chối, trong lòng liền vui mừng, vội vàng nói:

- Hình gia chúng ta trên danh nghĩa là đã diệt tộc, bất quá trên thực tế ngoại trừ ba huynh đệ chúng ta bên ngoài, vẫn còn có một người của Hình gia còn sống, hắn là chúng ta ba người biểu đệ, tên gọi Hình Giới, lúc trước bởi vì không có thiên phú luyện võ nên được gia tộc gửi đến Kim Dương Thành! Ta không yêu cầu ngươi phải chăm lo cho hắn một đời, chỉ cần đến đó tìm hắn nói rằng vĩnh viễn không cần trở về Hình gia, an ổn sống qua một đời liền tốt!

Không kêu để cho Hình Giới trở về, chính là muốn bảo vệ tính mạng của y, dù sao Hình gia đã hủy diệt, Hình Giới lại chỉ là một kẻ không có thiên phú luyện võ, căn bản vô pháp báo thù, chẳng thà để hắn sống một cuộc đời bình dị, để cho Hình gia không hoàn toàn diệt tuyệt liền tốt.

Vương Hạo Thần chăm chú nhìn Hình Nhân, cũng không có đáp lại, để cho người sau có chút lo lắng.

Hắn không phải là sợ phiền phức đi a?

- Chuyện này ta không làm, ngươi muốn nói với hắn cái gì, liền tự mình đi nói đi!

Đúng lúc Hình Nhân còn đang muốn mở miệng thương lượng, Vương Hạo Thần đã đứng dậy quay đi, một bên trầm giọng nói.

Hình Nhân nghe hắn nói vậy liền cười khổ, đáp:

- Các hạ không hiểu, chỉ cần ta rơi vào tay Đồng gia, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội chạy ra ngoài...

- Sẽ không có người biết ngươi ở nơi này! Ngươi cứ việc đợi ở đây cho tới khi ngươi bình phục, sau đó nếu muốn rời đi liền rời đi!

Vương Hạo Thần phất tay nói, thân ảnh cũng biến mất sau cánh cửa.

…………….

Vương Hạo Thần không để ý đến Hình Nhân vẫn còn đang thất thần ở trong phòng, bởi vì hắn lúc này thực sự muốn ở một mình.

Hắn quyết định không giao Hình Nhân cho Đồng gia, một phần là bởi vì đối với người này rất có hảo cảm, một phần là bởi vì hắn chán ghét gia tộc này, những thứ tốt đẹp bọn họ thể hiện trước mặt hắn đều là giả dối.

Trước đó muốn giao Hình Nhân cho Đồng gia, là bởi vì Vương Hạo Thần nghĩ rằng người sau đúng, bất quá lúc này hắn không thấy có bất cứ lý do gì để trợ giúp gia tộc này, quan hệ giữa đôi bên lúcn ày trong mắt Vương Hạo Thần tuy rằng không phải kẻ thù, thế nhưng tuyệt đối sẽ không hữu hảo như trước.

Hắn rất muốn ngay lúc này rời khỏi Đồng gia, bất quá Hình Nhân hiện tại cần có người chăm sóc, vì thế cũng chỉ có thể đem suy nghĩ này đè xuống.

Càng nghĩ càng thêm đau đầu, Vương Hạo Thần dứt khoát bỏ qua vấn đề này, nhìn thấy sắc trời đã tối, hắn quyết định đi nấu vài món ăn cho mình và Hình Nhân, tiện thể để cho chính mình thư giãn một chút.

- Ầm!

Chỉ là, còn chưa đợi Vương Hạo Thần đi vào bếp, từ bên ngoài đã truyền tới một đạo thanh âm cực lớn, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ trong Đồng Thiên Tân phủ đệ, có hai đạo thân ảnh lao ra, một người trong đó là Đồng Thiên Tân, người còn lại, chính là Đồng Tĩnh Vân.

Hai người bộ dáng lúc này có chút chật vật, đặc biệt là Đồng Thiên Tân, chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt một thanh, sau lưng có một đạo kiếm thương kéo dài đến tận xương, kém một chút liền có thể đem hắn chặt làm hai khúc.

Mà phía sau hai người lúc này lại xuất hiện ba đạo hắc ảnh như u linh, Vương Hạo Thần chẳng quả chỉ nhìn một cái, trong mắt liền lộ ra vẻ ngưng trọng, bởi vì người đứng ở vị trí trung tâm của ba hắc y nhân, tu vi không ngờ cường đại không kém gì Đồng Thiên Tân, đồng dạng là một vị Nhất Tinh Vũ Linh, hai người kia thực lực cũng không kém, là Vũ Sĩ đỉnh phong, còn mạnh hơn không ít hộ vệ của Đồng gia.

Nhìn bộ dáng đằng đằng sát khí của ba hắc y nhân, dĩ nhiên là đi đến hành thích, bất quá xem ra tuỳ rằng đã thành công đánh trọng thương Đồng Thiên Tân, nhưng mục đích lớn nhất là một kích gϊếŧ chết y thì lại không thành công.

Cũng vậy, Đồng Thiên Tân thân là chủ một gia tộc, thủ đoạn bảo mệnh chắc chắn không ít, tuy rằng hắc y nhân kia có lợi thế là yếu tố bất ngờ, nhưng muốn làm một kích tuyệt sát vẫn là có chút độ khó.

Để cho Vương Hạo Thần khó hiểu chính là, ở Nhai Đình sơn mạch, còn có người dám đi vào Đồng gia ám sát Đồng Thiên Tân?

- Thính Huyết Lâu sát thủ! Các ngươi thật là lớn gan chó, lại dám đi vào Đồng gia chúng ta gϊếŧ người!

Ở bên kia, Đồng Thiên Tân tay cầm một viên đan dược chữa thương bỏ vào miệng, ánh mắt hung tợn nhìn ba hắc y nhân, gằn từng chữ nói.

Hôm nay hắn vốn dĩ đem Đồng Tĩnh Vân gọi tới là muốn hỏi nàng về chuyện của nàng và Hoàng Thiếu Phong, ai biết lại đột nhiên gặp phải ám sát, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì e rằng hiện tại đã trở thành một khối tử thi băng lãnh rồi.

- Thính Huyết Lâu nguyên tắc, chỉ cần nhận được thù lao đủ lớn, nhiệm vụ nào cũng có thể nhận, đừng nói là Đồng gia các ngươi, coi như là ngũ đại tông môn người chúng ta cũng dám gϊếŧ!

Hắc y nhân đi đầu lạnh giọng nói, thanh âm lạnh lẽo như băng.

Thính Huyết Lâu, là một cái tổ chức sát thủ lớn nhất ở Đông Hoa hoàng triều, nếu nói về quy mô và lực lượng, nó thậm chí có thể so sánh với ngũ đại tông môn, cũng là thế lực hiếm hoi ngoài hoàng thất có thể khiến cho ngũ đại tông môn kiêng kị, ở tất cả mọi ngõ ngách ở trong phạm vi Đông Hoa hoàng triều đều có phân bộ của Thính Huyết Lâu.

Thính Huyết Lâu tổng bộ vô cùng thần bí, vì thế không hề sợ các đại thế lực báo thù, chỉ cần nhận được đầy đủ thù lao, cho dù đối tượng ám sát có thân phận lớn đến mức nào cũng dám tiếp, thậm chí nghe đồn, Thính Huyết Lâu lâu chủ chính là một tên Vũ Hoàng cấp bậc sát thủ, tại Đông Hoa hoàng triều bị hắn ám sát thành công hoàng giả căn bản không thiếu.

- Đồng Thiên Tân giao cho ta! Trình Sát, Trần Lệ, hai người các ngươi đi gϊếŧ nữ nhân kia!

Thân làm sát thủ, hắc y nhân tự nhiên không muốn kéo dài thời gian, đối với hai người sau phân phó một câu, sau đó chiến kiếm trong tay liền hoá thành một luồng ánh sáng bạc hướng Đồng Thiên Tân tập sát đi qua.

Hắc y nhân là sát thủ, tự nhiên am hiểu nhất chính là ở trong bóng tối tập sát, về khoản cận thân chiến đấu đúng là không bằng Đồng Thiên Tân, thế nhưng lúc này người sau đã bị trọng thương, chiến lực căn bản không đủ 6 thành lúc toàn thịnh, hắn căn bản không ngại cùng đối phương chính diện giao thủ.

Đối phương xuất thủ quá nhanh, căn bản không cho Đồng Thiên Tân cơ hội nói chuyện, đành phải xuất thủ ngăn cản, trên mặt lại là một mảnh trầm trọng, hắn lúc này chiến lực đại giảm, đối phó với một cái võ giả đồng cấp đều không có bao nhiêu nắm chắc.

Mà hai cái sát thủ tên gọi Trình Sát, Trần Lệ, thì lại hướng Đồng Tĩnh Vân lao tới, lấy thực lực của bọn hắn, muốn chém gϊếŧ một cái ngay cả Vũ Sĩ cũng chưa có đạt tới là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hai người còn chưa xuất thủ, vẻn vẹn chỉ là tiến lại gần, từng cỗ sát khí trên người bọn hắn đã dọa cho Đồng Tĩnh Vân sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, nàng ở trước mặt hai người này hoàn toàn không có một chút cơ hội chạy trốn, đơn giản giống như một con cừu non đợi bị làm thịt.

Đồng Thiên Tân tự nhiên nhìn thấy nữ nhi đang gặp nguy hiểm, thế nhưng chính hắn lúc này cũng đang rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm, tự bảo vệ mình đều có chút giật gấu vá vai, ốc còn không mang nổi mình ốc, muốn cứu nàng cũng hữu tâm vô lực