Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 43: Địch Nhân

Vương Hạo Thần đối với chuyện này sớm đã tập thành thói quen, chẳng qua Vân Lan một câu nói vừa rồi, rất giống sư nương Nhạc Thi Dao lần đầu ăn thử hắn làm món thịt nướng, lâu như vậy không có nhìn thấy nàng, để cho Vương Hạo Thần không khỏi hoài niệm nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ kia.

Đại Cương lang thôn hổ yết đem khối thịt nướng ăn sạch sẽ về sau, thuận tiện đem ngón tay đều liếʍ sạch sẽ, hớn hở nhìn Vương Hạo Thần nói:

-Vương lão đệ, không nghĩ tới ngươi còn có tài năng như vậy, lão ca thật là phục ngươi rồi!

Hắn thật nghĩ không ra, một cái tông môn đệ tử, làm sao lại có thể nấu ăn ngon như vậy, trừ phi người này là đầu bếp, thế nhưng Vương Hạo Thần chưa đến 16 tuổi đã có tu vi Ngũ Tinh Vũ Đồ, tuy rằng ở trong tông môn xem như không phải thiên tài yêu nghiệt gì, thế nhưng tư chất cũng có thể tính là trung thượng, sao có thể là một người đầu bếp?

Vương Hạo Thần cười đáp lại mấy câu, đang muốn hưởng dụng thành quả của mình, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đưa mắt nhìn về hàng cây phía trước, từ đó, hắn cảm nhận được có mấy cỗ khí tức nhân loại đang đi tới.

Mọi người trong chiến đội lúc này cũng phát hiện ra điều này, từng cái lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn về phía hàng cây trước mặt, trong Nhai Đình sơn mạch, nguy hiểm không chỉ đến từ huyền thú, mà còn đến từ võ giả nhân loại.

Bởi vì mọi người đều có suy nghĩ “ tự mình tìm kiếm bảo vật không bằng đi cướp của người khác “, mặc dù phong hiểm không nhỏ, thế nhưng hiệu xuất khi thành công lại so với tự mình tìm kiếm cơ duyên phải lớn hơn nhiều.

Tại trong mọi người cảnh giác ánh mắt, sau một lúc, từ chỗ rừng sâu truyền đến sàn sạt thanh âm, lại sau đó, họ chính là nhìn thấy, một bóng người nối tiếp một bóng người, chậm rãi từ trong đó đi ra.

Đi đầu là một cái ước chưng hơn 30 tuổi hắc y nam tử, hắn lưng đeo một thanh trọng kiếm kiếm màu đen, cước bộ hùng dũng mà ổn trọng, thân hình vô cùng cao lớn, trên mặt lại có một vết sẹo thật to, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

Sau lưng hắn là bốn cái nam tử khác, từng cái đều có diện mạo phong trần khắc khổ, già hơn so với tuổi thật rất nhiều.

-Lý Nguyên?

Đồng Tĩnh Vân khẽ nhíu mày nhìn nam tử cầm đầu đám người trước mặt, trong mắt lại hiện lên một tia sầu lo cùng chán ghét.

Lý Nguyên người này cùng nàng xem như có quen biết, đối phương là cũng là một cái tán tu thường xuyên đi vào Nhai Đình sơn mạch lịch lãm, bất quá y tương đối lớn gan, không có lựa chọn gia nhập Đồng gia chiến đội, mà tự mình lịch lãm, thỉnh thoảng lại tập hợp những cái tán tu có cùng chí hướng cùng một chỗ tiến vào, hoàn toàn không phụ thuộc vào Đồng gia võ giả.

Vốn dĩ cái này cũng không có gì đáng nói, thế nhưng trước đây Lý Nguyên cùng Đồng Tĩnh Vân vô tình gặp gỡ một lần, sau đó liền một mực truy cầu nàng, sau cùng lại bị nàng cự tuyệt, Lý Nguyên liền từ yêu thích biến thành thù hận, nhiều lần đã nói sẽ không bỏ qua cho nàng, hai người thậm chí còn giao thủ qua, có thể nói là có chút ân oán.

Đồng Tĩnh Vân thế nào cũng không ngờ được, mình lại gặp phải Lý Nguyên ở nơi này.

Lý Nguyên lúc này cũng đã phát giác ra Đồng Tĩnh Vân đám người tồn tại, khuôn mặt đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khoé miệng liền hiện lên một tia cười nghiềm ngẫm, hắn nhìm chằm chằm Đồng Tĩnh Vân mà nói:

-Thật không nghĩ tới, ta lại có thể ở nơi này gặp được Đồng gia tiểu thư, thật đúng là oan gia ngõ hẹp a!

Đồng Tĩnh Vân khuôn mặt xinh đẹp có chút âm trầm nhìn xem Lý Nguyên, ở trong này gặp được người này, không thể không nói nàng vận khí rất kém, thế nhưng bây giờ cũng không phải lúc ca thán, nàng trong đầu đang suy nghĩ làm cách nào để mang theo tiểu đội thoát thân.

Nếu là chỉ có Lý Nguyên mà nói, nàng một mình cũng không sợ hắn, thế nhưng bên cạnh đối phương còn hai vị khác là Bát Tinh Vũ Đồ, hai người còn lại đều là Thất Tinh Vũ Đồ, tuy nhân số so với chiến đội của nàng thì ít hơn, thế nhưng chiến lực lại mạnh hơn không ít.

Lý Nguyên tựa hồ đoán được Đồng Tĩnh Vân tâm tư, cười lạnh nói:

-Đồng Tĩnh Vân, ngươi dựa vào Đồng gia mà cự tuyệt ta tâm ý, hôm nay trời cao có mắt để chúng ta gặp các ngươi ở đây, xem ta như thế nào nào hảo hảo trả mối nhục trước đây!

-Hắc hắc! Lý Nguyên, đây chính là nữ nhân trong lời ngươi nói sao? Bộ dáng thực sự không tệ, khó trách để cho ngươi truy cầu như vậy! Bất quá một cái khác bộ dạng cũng rất tốt, không bằng chúng ta đem nàng đồng dạng bắt lấy, hảo hảo hưởng dụng một chút đi!

Một cái nam tử tu vi Bát Tinh Vũ Đồ bên cạnh Lý Nguyên vẻ mặt tràn đầy ý da^ʍ nhìn xem Vân Lan, liếʍ môi cười nói.

Vân Lan dung mạo so với Đồng Tĩnh Vân chưa hẳn đã đẹp hơn, thế nhưng nàng thân hình không thể nghi ngờ là so với người trước càng thắng một bậc, trong mắt những cái tán tu dã tính này không thể nghi ngờ là món hàng cực phẩm.

Đối với tán tu mà nói, bọn họ không giống như tông môn đệ tử, phần lớn mục đích tu luyện đều tương đối đơn giản, đó là trở nên cường đại, có được của cải, sau đó chính là hưởng thụ nhân sinh khoái hoạt, trong đó chơi nữ nhân chính là một chuyện không thể thiếu.

Gặp được nữ nhân xinh đẹp, như vậy bằng mọi cách phải đem đối phương chộp tới chơi đùa.

Vì thế ban đầu bọn hắn tuy rằng biết được Lý Nguyên cùng với Đồng Tĩnh Vân có ân oán cũng không để ý lắm, càng không có ý định dễ dàng xuất thủ tương trợ, thế nhưng sau khi nhìn thấy Vân Lan thì lập tức thay đổi ý định, muốn đem nàng bắt tới để bọn hắn thoải mái chà đạp một hồi.

Vân Lan nghe được nam tử kia lời nói khuôn mặt liền trầm xuống, trong mắt ẩn chứa lửa giận khϊếp người.

Đồng Tĩnh Vân trong lòng mặc dù lo lắng, thế nhưng bề ngoại lại không thể hiện ra chút nào, nhìn Lý Nguyên lạnh giọng nói:

-Lý Nguyên! Các ngươi dám ra tay với chúng ta, chẳng lẽ không sợ Đồng gia lửa giận hay sao?

-Ha ha ha!

Lý Nguyên giống như nghe được truyện cười cuồng tiếu một hồi, lại nói:

-Đồng gia mặc dù rất cường đại, thế nhưng nước xa không cứu được lửa ở gần! Hơn nữa các ngươi tiến vào Nhai Đình sơn mạch chính là mạo hiểm, coi như không may vẫn lạc trong này, cũng là chuyện rất bình thường! Nếu chúng ta đem các ngươi toàn bộ gϊếŧ sạch, vậy còn có người nào biết được? Đồng gia cũng không thể nghi ngờ đến chúng ta trên đầu đi a?

Đồng Tĩnh Vân thấy đối phương thái độ như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, nàng biết rõ, lần này e rằng đã không tránh khỏi có một trận đại chiến.

Triệu Ung, Đại Cương, Vân Lan cùng với một cái nam tử khác tên gọi là Trần Thắng cũng hiểu tình thế trước mắt, từng cái lập tức vẻ mặt ngưng trọng tiến lên đừng bên cạnh Đồng Tĩnh Vân, tay cầm vũ khí bất cứ lúc nào đều có thể chiến đấu.

Vương Hạo Thần một bên hai mắt lại lấp loé chiến ý, từ sau khi hắn tu vi đột phá liền chưa có cơ hội thử nghiệm bản thân thực lực, lúc này đã không nhịn được muốn cùng người chiến một trận.

Lý Nguyên nhìn thoáng qua Đồng Tĩnh Vân bên cạnh mấy người, cười nhạt nói:

-Các vị, ta đối với mọi người cũng không có ác ý, chỉ cần các ngươi để cho hai cái nữ nhân kia lưu lại, chúng ta đảm bảo sẽ không làm khó các ngươi!

Nếu có thể, Lý Nguyên cũng không thực sự muốn cùng Đồng Tĩnh Vân chiến đội chiến đấu, bởi vì nếu như đối phương liều mạng thì hắn đảm bảo cũng sẽ không có quả ngon để ăn, bất quá cái này chẳng qua là để cho bọn hắn trả một cái giá cao hơn mà thôi, không đủ để khiến bọn hắn từ bỏ mục đích.

-Chớ nói lời thừa, muốn bắt người của chúng ta vậy liền đánh đi!

Đại Cương tính tình nóng nảy lúc này quát lớn một tiếng, trong tay không biết từ lúc nào đã nhiều ra một thanh chiến phủ, toàn thân tràn ra một cỗ khí thế cuồng bạo tựa như dã thú.

Triệu Ung thần sắc trong mắt khẽ biến đổi vài lần, sau cùng vẫn cắn răng kiên trì ở lại, bởi vì Vân Lan là đối tượng hắn đang theo đuổi, hắn không muốn cứ như vậy hai tay nhường cho người khác.

Lý Nguyên muốn tìm bọn họ phiền phức cũng bởi vì Đồng Tĩnh Vân duyên cớ, thế nhưng những kẻ đi theo hắn thì lại nhằm vào Vân Lan, nếu nàng rơi vào tay chúng kết cục không cần nói cũng biết.

Đồng Tĩnh Vân quan sát Lý Nguyên bên người đồng bọn một chút, sau đó liền thấp giọng nói:

-Triệu Ung, Trần Thắng, lát nữa các ngươi hai người liên thủ đối phó một tên Bát Tinh Vũ Đồ, đợi ta giải quyết xong Lý Nguyên sẽ nhanh chóng tới giúp các ngươi đánh bại kẻ địch!

-Được!

Triệu Ung nghiêm trọng gật đầu, toàn thân lâm vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, hắn và Trần Thắng tu vi đều là Thất Tinh Vũ Đồ, một chọi một không phải Bát Tinh Vũ Đồ đối thủ, thế nhưng hai người cùng tiến lên vẫn có thể đánh một trận.

-Đội trưởng, vậy còn ba người còn lại thì phải xử lý như thế nào?

Trần Thắng trước giờ vẫn luôn im lặng lúc này mở miệng hỏi.

Đồng Tĩnh Vân lần này lại im lặng không trả lời, bởi vì trong chiến đội chỉ có nàng có tu vi Bát Tinh Vũ Đồ, mà đối phương thì lại có đến ba người, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể để cho Triệu Ung và Trần Thắng liên thủ đối phó một người, nếu như lại để cho Đại Cương cùng Vân Lan liên thủ đối phó một người khác thì hai cái Thất Tinh Vũ Đồ của đối phương phải để cho ai giải quyết?

-Đội trưởng! Để ta đi ngăn lại một tên Bát Tinh Vũ Đồ!

Đại Cương cắn răng nói.

-Đại Cương, ngươi nói gì đó? Một mình ngươi sao có thể là đối thủ của Bát Tinh Vũ Đồ vũ giả?

Vân Lan một bên nghe hắn nói vậy liền biến sắc, lo lắng nói.

-Tình huống bây giờ chỉ có thể làm như vậy, nếu không muốn ta chết thì nhanh chóng đánh bại kẻ địch, sau đó lại đến giúp ta!

Đại Cương trầm giọng nói, trên mặt không hề có một chút uý kỵ vì phải đối đầu kẻ địch mạnh hơn mình.

Đồng Tĩnh Vân nhìn Đại Cương hồi lâu, sau đó liền nói:

-Được, vậy ngươi cẩn thận một chút, chúng ta sẽ nhanh chóng tới giúp ngươi!

Sau đó nàng lại nhìn sang Vân Lan nói:

-Vân Lan, ngươi cố gắng dây dưa với hai tên còn lại một chút, nếu có thể thì bảo vệ Vương Hạo Thần, nếu không được thì quên đi!

Lúc này là thời khắc sống còn, Đồng Tĩnh Vân cũng không có khả năng bởi vì Vương Hạo Thần mà làm khiến cho mọi người gặp nguy hiểm, vì thế mới nói như vậy.