Lang Kiêu cảm thấy cảnh tượng trước trước mắt càng làm cho côn ŧᏂịŧ của hắn cứng hơn, nhưng tốc độ lên xuống của Đào Mật vẫn không nhanh không chậm, cảm giác ngứa mà không gãi được, vì vậy rốt cuộc nhịn không được, hắn nắm lấy eo Đào Mật, tự mình động thủ xông lên.
Đào Mật lập tức mềm nhũn, ghé vào ngực của Lang Kiêu, bắt lấy vạt áo của hắn, chỉ lo thở dốc. Quần áo của Lang Kiêu ma sát làn da của cô, làm cô cảm thấy từng đợt run rẩy.
Cô co rúc vào bộ ngực của hắn, khiến hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, suối tóc mềm mại chảy xuống hai bên cổ hắn, làm tâm can con người trở nên ngứa ngáy, đôi mắt nhìn lướt theo mái tóc đen nhánh, xuống đến eo thon, rồi cặp mông tròn vểnh, và đôi chân trắng nõn đang tách ra trên người hắn.
Lang Kiêu nghĩ thầm, sờ lên nhất định rất mềm. Vì vậy tay hắn ôm lấy eo của Đào Mật, bắt đầu sờ tới sờ lui. Nhưng cách này, vẫn làm hắn không thoả mãn được, không thể nào tận hứng, lửa giận tích luỹ từ ngày bị cô cắn còn bùng lên thêm. Lăng Kiêu lật người, đem cô đè xuống, ga trải giường màu xanh đậm mà Lăng Kiêu thích, càng làm cho làn da trắng nõn của Đào Mật nổi bật lên.
Lang Kiêu cầm lấy hai đùi của cô, tách sang hai bên, Đào Mật "A" một tiếng, dùng tay che hai mắt lại, hic, chỗ đó của cô giờ đã là một mảnh lầy lội....Ẩm ướt chưa nói, lại còn đang không tự chủ co rút lại "Đào Mật" Lang Kiêu thanh âm trầm thấp gọi cô "Nhũ danh của em là gì?Tiểu mật?Tiểu Đào?Tiểu Ong Mật?" Tay của hắn tiến vào trong cơ thể cô, lúc nặng lúc nhẹ trêu đùa hoa huyệt.
Đào Mật khó nhịn, cô cọ cọ lên ga giường, lại không chịu hé mắt ra "Đều không phải!"
"Thế gọi là gì? Ai đặt nhũ danh cho em? Có hợp với tình trạng bây giờ không, từ trong ra ngoài, da^ʍ mật phun ra lênh láng..." Lang Kiêu nhịn không được lại vùi côn ŧᏂịŧ vào hoa huyệt của cô, đè lên, đưa đẩy.
Đào Mật tiếp tục che mắt, tựa hồ như muốn khóc lên.
Lang Kiêu kéo tay cô ra khỏi mắt, liếʍ lên hàng lông mi thật dài của cô, khuôn mặt không tô son trát phấn này thật quá hợp ý hắn, có thể tuỳ tiện liếʍ, tuỳ tiện hôn.
Nếu như không phải chính hắn phá tấm màиɠ ŧяiиɧ của cô, côn ŧᏂịŧ dính máu xử nữ của cô, thì đúng khó mà tin được, người con gái này vừa thoát khỏi thân phận xử nữ. Nhìn xem, hoa huyệt của cô xoắn chặt hắn như vậy, da^ʍ thuỷ cô lênh láng như vây, chảy đầy ở nơi hai người giao hợp, vang lên từng âm thanh "xì xụp". Thậm chí cả làn da cũng bị du͙© vọиɠ làm trở nên ửng đỏ, Lăng Kiêu siết chặt mông, nâng cao lên một chút, quyết định để hai người lêи đỉиɦ cao trào. Đến khi về trường, tư thế đi lại của Đào Mật đã không còn tự nhiên...Lăng Kiêu đáng chết, rõ ràng là đã xong việc, vậy mà còn không buông tha cô, hai ngón tay của hắn vẫn mân mê trong hoa huyệt, ép hỏi nhũ danh của cô, cô không chịu nói, thế là lại chui vào, tiếp tục làm ga trải giường ướt thêm một chặp...Hạ thân bị làm tới hơi sưng đỏ, sợ hắn lại muốn lần nữa, cô bỏ qua tắm rửa , mặc lại luôn quần áo, liền chạy khỏi khách sạn.
Giờ thì hay rồi, vì phòng tắm ở ký túc xá nữ là phòng tắm tập thể, cô chỉ có thể chờ các bạn nữ khác tắm xong để tắm riêng, đã vậy bên trong còn không mặc qυầи ɭóŧ, lúc đó nôn nóng mặc đồ nên đã bỏ sót lại trong khách sạn. Còn làm cho hắn biết được nhũ danh của mình, nói về nhũ danh, mỗi lần nghĩ về nó Đào Mật chỉ muốn đập tường, nghe nói nhũ danh này là do bà ngoại đã qua đời đặt cho nàng, gọi là "Đoá Đoá", quả thực là mắc cỡ không chịu nổi.
Nhưng cho dù quên chuyện gì, thì Đào Mật cũng không quên ghé nhà thuốc mua thuốc tránh thai. Lần này, cô tham khảo nhân viên nhà thuốc mà mua loại có thể trường kỳ sử dụng. Cô đỏ mặt mua loại này, lại còn mua thêm một lọ vitamin, cô đổ hết thuốc vitamin bên trong, để thay bằng loại thuốc tránh thai này.