Kẻ Tuẫn Đạo Máu Đỏ

Chương 5-2

Dịch giả: Đinh Đinh

Ba ngày sau, cơn sốt đã giảm và cậu rời được khỏi giường. Tiketo mặc áo sơ mi trắng với bộ vest trắng, đứng trước gương chỉnh cà vạt.

(Được rồi.)

Cần phải xử lý đống việc tồn đọng khi cậu ngủ say.

Tiến về bàn để giải quyết đống thư từ và giấy tờ, cậu dừng mắt trên tập tài liệu đầu tiên.

“Đây là…”

Doanh thu bán trà của các cửa hàng mấy ngày gần đây đều được ghi chép. Ngay cả việc đặt hàng số lượng trà còn thiếu cũng hoàn tất. Có vẻ như ai đó đã lo liệu xong những công việc mà Tiketo để dở. Sasaki xuất hiện sau tiếng gõ cửa.

“Chào buổi sáng Tiketo. Không có vấn đề gì khi cậu đứng dậy như thế này chứ?”

“Vâng. Nhưng mà anh Sasaki này, anh làm hộ em mấy thứ này ạ?”

Sasaki à lên một tiếng sau khi xem đống tài liệu.

“Là cậu Juntan.”

“…Chunta?”

Cậu chưa yêu cầu việc này, và ngay từ đầu đây không phải là công việc của vệ sĩ. Cậu đang tự hỏi tại sao thì Sasaki chêm lời.

“Cậu ta nói bảo vệ cậu là công việc của một vệ sỹ, nên đương nhiên, bảo vệ những thứ quan trọng với cậu cũng là một phần của công việc.”

Tiketo cảm thấy l*иg ngực như thắt lại.

(Gì thế chứ… Dù bực đến mức như thế…)

Cho dù có bị đoạn tuyệt thì cũng đành chấp nhận.

(– Không, không có chuyện đấy.)

Sẽ không có chuyện Juntan vứt bỏ cậu. Cậu đã rất tức giận, tự khẳng định khi hồi tưởng lại tất cả những việc đã xảy ra giữa hai người kể từ khi gặp mặt.

“Cậu ta cũng tới đây rất nhiều lần khi cậu Tiketo đang ngủ đấy. Có cần tôi gọi không?”

“Không cần đâu. Em cần phải làm những việc em cần làm chứ.”

Dù nói khoa trương rằng mình sẽ trở thành vị Chúa của hắn nhưng có vẻ cậu chưa làm được điều gì.

(Ít nhất thì cũng phải trở thành người có giá trị được nhận sự bảo vệ đó.)

Sasaki giao lên lá thư cho Tiketo.

“Cái này là thư chuyển phát nhanh từ phu nhân.”

“Từ Kinue?”

Cậu thường nhận được thư từ người mẹ nuôi đang sống ở Ấn Độ. Bà rất quan tâm đến tình hình sức khỏe của Tiketo, nhưng hiếm khi gửi thư bằng chuyển phát nhanh. Chẳng lẽ là chuyện gì cấp bách?

Tiketo nhẹ nhõm thở phào khi lướt qua bức thư.

“Đây…!”

“Hửm? Có chuyện gì sao?”

“Vâng, với cái này có thể giải quyết những vụ quỷ ám rồi.”

Sasaki nhìn ra cửa sổ và cười nhẹ.

“Còn không cần để phải gọi nữa.”

Có thể nghe thấy tiếng động cơ ô tô ngày càng gần, là âm thanh quen thuộc của chiếc xe do Juntan lái.

Tiketo lấy chiếc áo khoác trong tủ ra, xỏ tay áo.

“Anh Sasaki, giờ em ra ngoài.”

“Tiketo, cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Với tư cách là bác sẽ điều trị, tôi muốn cậu phải tiếp tục tĩnh dưỡng, nhưng kể cả như thế, cậu vẫn đi đúng chứ?”

“Vâng. Xin lỗi ạ.”

Sasaki nở nụ cười hạnh phúc.

“Đối với cậu, Juntan đúng là đôi cánh nhỉ.”

“Cánh?”

“Ngày trước mỗi lần ra ngoài, cậu đều rất căng thẳng, xem xét kỹ địa điểm cần đi, tìm hiểu cặn kẽ những người cần phải gặp rồi mới chịu bước ra khỏi cửa. Tất nhiên một phần là vì cậu dễ gặp nguy hiểm, chuyện đó cũng là đương nhiên thôi. Nhưng kể từ khi cậu ta thành vệ sỹ của cậu, cậu đã thường xuyên ra ngoài hơn. Và cũng không còn đặt nặng những việc kia nữa, mỗi lần đều có cảm giác thảnh thơi và nhẹ nhõm. Giống như một con chim sải cánh trên bầu trời vậy.”

Sasaki vẫy cánh tay.

“Đi cẩn thận nhé.”

Tiketo bước ra khỏi cửa cùng lúc với Juntan xuống khỏi ghế lái.

Hắn vẫn như thường lệ, nhìn thẳng vào Tiketo. Không hoang mang, không bối rối, không lung lay, như thể muốn nói ‘chỉ có mình ngài’.

Tiketo nghĩ mình phải nói gì đó, nhưng không lời nào được nói ra. Không một từ ngữ nào có thể truyền tải được cảm xúc rung động cả l*иg ngực này. Vì Juntan nhìn cậu như thường lệ, nên cậu cũng cất lời như ngày thường.

“Chunta, đi thôi.”

“Vâng. Đến đâu ạ?”

“Nhà của quỷ.”

Juntan mở cửa xe để Tiketo ngồi vào ghế phụ lái. Chiếc xe một đường chạy thẳng đến nơi trú ẩn của ác ma.

Chiều tà, Edward ngồi trên băng ghế ở nhà chờ tàu lửa tại một nhà ga trong London. Gã đặt chiếc vali lớn ở bên cạnh, mắt đảo lên tấm vé, cố chịu cơn đau đầu.

Đầu gã vẫn nhức nhối kể từ lúc bị tên vệ sỹ to lớn ấy hất văng.

“Chết tiệt, linh mục ngu ngốc… Nhớ đấy.”

Gã lôi chiếc huân chương trong túi khi miệng vẫn không ngừng lăng mạ. Gã nhận nó từ cha mình, người được thừa kế từ ông nội gã.

Gia đình Douglas, nơi Edward được sinh ra, đã từng là một gia tộc bá tước đáng kính, những người nhận được tước hiệu trực tiếp từ Nữ hoàng Bệ hạ. Nhiệm vụ của Edward là mở rộng lãnh thổ rộng lớn và bảo vệ người dân sống nơi đó.

Gã bắt đầu kinh doanh để cải thiện lãnh thổ của mình, nhưng lại thất bại và nợ nần rất nhiều. Để trả nợ, gã đã phải bán lãnh thổ của mình. Nhiều người hầu đã bỏ đi, và vợ gã cũng dắt những đứa con về nhà mẹ đẻ.

Rồi gã bắt đầu buôn thuốc phiện để mua lại những vùng đất đã bị bán đi, nó đã rất thành công, nhưng không hiểu tại sao đám cảnh sát lại ập tới, tịch thu mọi thứ và thông báo rằng họ đang tiến hành điều tra.

Edward không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắn răng nhìn cảnh tượng đó.

(Nhưng ta sẽ không bỏ cuộc.)

Gã sẽ không để chuyện kết thúc như thế này. Nhân danh gia tộc Douglas. Gã chất tiền trong vali. Chừng đó là đủ để bắt đầu lại. Đoàn tàu tiến vào sân ga và Edward đứng dậy khỏi băng ghế.

(Đến một thiên đường mới thôi!)

Làn khói thuốc bay ngang, cản gã bước lên tàu.