*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: _14thfebruary
Thấy ba không nói lời nào, Quý Tiểu Trạc không chịu được cô đơn mà di chuyển thân hình béo mập của mình từ bụng bò lên ngực của Quý Yến, tay nhỏ sờ sờ cằm của anh, vừa sờ vừa hỏi: “Ba ba, lần này ở nhà mấy ngày ạ?”
Quý Yến đỡ cậu nhóc để không bị rơi xuống, “Lần này ba được nghỉ 5 ngày.”
“Woaaa năm ngày!” Ánh mắt Tiểu Trạc sáng lên, thời gian năm ngày đối với Quý Yến rất nhiều, cậu nhóc chưa bao giờ được ở cùng ba ba lâu ngày như vậy, cho nên bây giờ rất vui mừng, vội vàng hỏi chuyện mình quan tâm nhất: “Ba ba ba ba, vậy ba sẽ dẫn con đi chơi chứ?”
Quý Yến cười khẽ, vẻ mặt dịu dàng, “Ừ, ba sẽ mang con đi chơi, không phải con được nghỉ sao, chờ con được nghỉ ba sẽ mang con đi.”
“Tốt quá! Con muốn công viên giải trí, còn có thế giới đại dương, mấy bạn ở nhà trẻ ai cũng được đi hết.” Tuy ngoài mặt Quý Tiểu Trạc không bày ra dáng vẻ hâm mộ với các bạn học khác, nhưng trong lòng rất muốn đi cùng ba với mẹ đến đó.
“Được.” Bởi vì anh không có thời gian, trước kia Đường Đường cũng bỏ mặc, cho nên trước giờ cậu nhóc chưa từng được đi đến đó vui chơi, lần này có thời gian, sao Quý Yến có thể không đáp ứng.
“Yeahhh.” Quý Tiểu Trạc phấn khích giống như con sâu nhỏ lăn lộn trên người của Quý Yến, vừa lăn vừa nói nhảm: “Vậy ba ba, ngày mai sẽ đưa con đi học ạ?”
“Tất nhiên, ngày mai ba ba lái xe đưa con đi.”
Cậu nhóc tạm dừng lăn lộn, ưỡn người nhỏ mập mạp đến trước mặt anh: “Còn mẹ nữa, ba và mẹ phải cùng nhau đưa con đi học, sau đón cùng nhau đón con, không thể bỏ mẹ, nếu không mẹ không thấy con sẽ khóc đó.” Mẹ chính là không thể rời xa bé.
Quý Yến: “..... Được.”
Nghĩ đến ngày mai được ba và mẹ đưa đi học, cảm xúc của cậu nhóc trào dâng, thấy ở trên người ba ba không thích hợp để phát huy hết, dứt khoát bò từ trên người Quý Yến xuống giường lăn lộn, cho đến khi mệt mỏi mới dừng lại, sau đó nâng cái chân nhỏ béo mập lắc lư, trong miệng còn hát vài từ, chẳng qua ai nghe đều không hiểu cậu đang hát cái gì.
Quý Yến phát hiện lần này trở về Quý Tiểu Trạc vui vẻ hơn nhiều, trước kia trước mặt anh thằng bé cũng rất hoạt bát, nhưng chưa bao giờ vui như vậy, bởi vì Đường Đường thay đổi sao?
Quý Yến cảm thấy, có lẽ mấy năm trước anh không ly hôn với Đường Đường là quyết định đúng đắn, Quý Tiểu Trạc vẫn luôn chờ đợi tình yêu thương của mẹ.
**
Ngày hôm sau đúng 6 giờ Quý Yến thức dậy, nghiêng đầu nhìn Quý Tiểu Trạc, thằng bé vẫn còn ngủ, cái bụng tròn xoe đang hô hấp đều đều, Quý Yến đắp chăn lại cho cậu nhóc, rồi nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, mặc đồ thể dục chuẩn bị xuống lầu chạy bộ, nào biết vừa mới mở cửa ra đã thấy Đường Đường cũng đang đi ra.
Đường Đường thấy Quý Yến liền hoảng sợ, “Anh, sao anh lại dậy sớm vậy?”
Quý Yến cũng không ngờ tới cô dậy sớm, hướng cô gật đầu, “Tôi xuống chạy bộ.”
“À à, em đi nấu đồ ăn sáng, anh có muốn ăn cái gì không? Em có thể nấu cho anh.”
Quý Yến vốn định nói có thể mua đồ ăn từ bên ngoài, nhưng lời nói tới bên miệng lại nuốt xuống, nói: “Cái gì cũng được, tôi và Tiểu Trạc không kén ăn.”
“Ừ..... Vậy tôi nấu cháo, hấp thêm mấy cái bánh bao, một ít sủi cáo chiên, bảo bảo rất thích ăn món đó.”
Quý Yến gật đầu, không biết nói cái gì nữa, đành phải kéo cửa ra ngoài chạy bộ.
“Phù ” Đến khi cửa đóng lại Đường Đường mới dám vỗ ngực mình thở ra một hơi, vừa nãy cô bình tĩnh đèu là giả vờ, cô thấy anh theo bản năng khẩn trương, chẳng qua cô không muốn anh nhìn thấy.
Aizz... Ở trước mặt anh, cô luôn có cảm giác xấu hổ.
Đường Đường sờ khuôn mặt của mình, quay qua quay lại trong phòng, tự đánh giá chính mình trong gương lần nữa.
Từ lần đầu tiên cô đã biết mình nhìn rất xấu, bây giờ nhìn lại, lại thấy xấu hơn,
Trên mặt vết bầm tím vẫn chưa tan đi, da dẻ vừa khô vừa vàng, nhìn rất giống khủng bố, không chỉ như thế, so với mọi người cô như bộ xương khô, không hề có chút thịt, còn kinh khủng hơn là, một mái tóc dài khô như rơm, chỉ cần một chút lửa đã có thể thiêu rụi, sao lại có thể khó coi đến vậy, thật không biết trước kia nguyên chủ đã làm gì mà phá hoại gương mặt này như vậy.
Mất công mỗi ngày cô đều rất nghiêm túc rửa mặt, nhưng mà tại sao lại không thể đẹp lên một chút?
Chỉ cần nghĩ đến cô luôn dùng khuôn mặt này đối diện với ba của bảo bảo, may mà anh ấy vẫn nói chuyện với cô bình thường, có người vợ xấu như vậy, chắc ba bảo bảo cảm thấy rất mệt.
Có cách nào làm bản thân trở nên xinh đẹp hơn không? Ít nhất không xấu như bây giờ.
Cô suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì, Đường Đường bực mình thở dài, đành phải tiếp tục trở lại phòng bếp nấu ăn, nếu đã không có nhan sắc, vậy chỉ có chứng minh bản thân có tài năng, coi như đó là ưu điểm đi.
Quý Yến ăn rất nhiều, Đường Đường không ước chừng được lượng cơm của anh, lúc nấu bữa sáng cũng làm gấp đôi ngày thường, ăn không hết thì thôi, nhưng không thể khiến anh ăn không no.
Thời gian rất trùng hợp, Đường Đường vừa làm xong bữa sáng tiếng động ngoài cửa vang lên, ngó đầu ra thấy, Quý Yến người đầy mồ hôi đi đến, mồ hôi theo tóc từng giọt chảy xuống, áo thun cũng vì vậy mà ướt đẫm dính trên người, hiện ra cơ ngực và cơ bụng, cả người anh tràn ngập năng lượng, khiến cho người khác cảm thấy đỏ mặt.
Đường Đường vội vàng dời tầm mắt, cố gắng chịu đựng tim mình đập nói: “Anh, anh đã về rồi, em vừa nấu xong bữa sáng, bây giờ có thể ăn cơm.”
Quý Yến ừ một tiếng đi vào phòng, “Tôi đi tắm rửa đã, thuận tiện gọi Tiểu Trạc dậy.”
“Vâng.” Đường Đường vỗ gương mặt đỏ bừng của mình, dọn đồ ăn từ trong phòng bếp ra, sắp xếp chén đũa, rồi ngồi đợi hai người ra ngoài.
Động tác Quý Yến rất lẹ, chỉ chố lát đã xách được cậu nhóc mắt đang híp lại ra ngoài, tối hôm qua cậu hưng phấn quá ngủ không được, bây giờ làm gì cũng không muốn rời giường, vẫn là bị Quý Yến xách mông dậy.
Chẳng qua đồ ăn của Đường Đường quá hấp dẫn, tên nhóc ngửi được mùi thơm, đôi mắt dần dần mở ra, con sâu ngủ đã bị thức ăn dụ hoặc mở mắt.
“Oaa! Có bánh bao còn có sủi cảo! Toàn món con thích ăn nhất!” Quý Tiểu Trạc nhảy lên ghế, nhìn bàn thức ăn hoan hô.
Đường Đường lấy sủi cảo cậu thích đem tới trước mặt, “Vậy con ăn nhiều lên nha.”
“No pronlem!” Cậu nhóc nói một câu tiếng anh, sau khi nói xong liền lập tức cầm một cái sủi cảo chiên bỏ vào miệng, ăn đến mức hai mắt cong lên, rất giống như đang chụp ảnh quảng cáo, còn nể tình cho Đường Đường một dấu like, “Mẹ, ăn rất ngon.”
No problem: Không thành vấn đề.
Sủi cảo chiên:
Đường Đường được cậu nhóc thổi phồng đến lâng lâng, cười tươi như nở hoa.
Quý Yến yên lặng cúi đầu ăn, không thể không thừa nhận, tay nghề của cô rất tốt, có thể nói là hoàn hảo, anh không phải là một người luôn chú trọng đến việc ăn uống, nhưng giờ phút này cũng không dừng được.
Còn Đường Đường ăn một chén cháo, một cái bánh bao, một cái sủi cảo chiên, Quý Tiểu Trạc ăn một chén cháo, hai cái sủi cảo, một cái bánh bao, còn lại đều vào dạ dày của Quý Yến, sạch sẽ không dư thừa chút gì.
Không chỉ Quý Tiểu Trạc ôm bụng nằm xoài trên ghế, Quý Yến cũng khó tránh được ăn quá nhiều, cậu nhóc sấn tới anh kề tai nói nhỏ, “Ba ba, có phải mẹ nấu ăn rất ngon không?” Giọng nói tràn đầy tự hào.
Quý Yến dừng một chút, thấp giọng ừ một tiếng, không có nói dối.
“Mẹ lợi hại nhất!” Quý Tiểu Trạc kiêu ngạo cực kì, lập tức nói: “Vậy sau này ba nhớ về nhà nhiều nhiều nha, như thế mới có thể ăn đồ ăn mẹ nấu.”
Tên nhóc này muốn lấy đồ ăn ra dụ dỗ ba nó thường xuyên trở về.
Tâm tư nhỏ của thằng bé sao Quý Yến có thể không nhìn ra, trong lòng mềm mại, sờ sờ đầu cậu đáp ứng, “Ừ, ba ba sẽ cố gắng trở về.” Anh biết thằng bé không muốn rời xa anh, muốn gặp anh thường xuyên, nhưng anh là quân nhân, anh có nhiệm vụ không thể rời khỏi, anh không thể ở bên cạnh con mình như những người cha bình thường khác, điều này anh rất áy náy.
Ăn sáng xong, cậu nhóc đeo cặp xách lên, “Mẹ mau đến đây, hôm nay ba ba sẽ đưa con đi học, chúng ta cùng ngồi xe của ba ba, xe của ba rất rất lớn.” Cậu nhóc dùng hai tay ngắn ngủn mô tả.
Đường Đường không chắc chắn nhìn về phía Quý Yến, không biết anh có thể chở cô đi cùng hay không, dù gì chân của cô không tiện, đi theo sẽ kéo thêm phiền phức.
Quý Yến hướng cô gật đầu, “Cùng nhau đi thôi.”
Trong lòng Đường Đường vui vẻ, lập tức đến cửa đổi giày, so với tiểu gia hỏa còn nhanh hơn, cô sợ Quý Yến đổi ý.
Xe của Quý Yến là một chiếc SUV, không gian rất lớn, nhưng có một điều không tốt, đó là sàn xe quá cao, chân của Đường Đường bị thương không có cách nào bước lên được.
Đường Đường khóc không ra nước mắt, cố gắng mấy lần cũng không lên được.
Quý Yến bế Tiểu Trạc lên ghế sau, thấy Đường Đường đang cố gắng leo lên nhưng mà không được, trong lòng có chút vui mừng không nói nên lời.
Nhìn vài giây, Quý Yến nhẹ giọng nói, đi đến trước mặt Đường Đường, một bàn tay đặt trên eo cô, dùng sức một chút đặt cô lên trên, thoải mái như đang ôm Quý Tiểu Trạc.
Đường Đường bị hoảng sợ, sau phản ứng lại mới hiểu gì đang xảy ra, khuôn mặt lại không biết cố gắng mà đỏ lên, đây là lần đầu tiên cô được đàn ông ôm, cô cố trấn định lại, nhưng cũng không khiến trái tim muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Quý Tiểu Trạc lo lắng lấy tay nhỏ sờ sờ trán của Đường Đường, “Mẹ, có phải mẹ bị bệnh không? Sao mặt mẹ lại đỏ như vậy?”
Mặt Đường Đường lại đỏ lên chút nữa, cô đành phải bụm mặt nói: “Mẹ không có bị bệnh, chỉ là mẹ thấy hơi nóng thôi.”
“Phải không? Để con cho mẹ một ít gió.” Cậu nhóc lập tức dùng tay nhỏ ra sức quạt gió cho cô.
Đường Đường cắn môi nhìn trộm Quý Yến đang lái xe trước mặt, thấy anh không để ý đến cô và bảo bảo nói gì, nhẹ nhàng thở ra, giưc chặt lấy tay cậu, “Được rồi, mẹ không thấy nóng, cảm ơn con.”
Xác định mẹ không còn nóng, lúc này Quý Tiểu Trạc mới buông tay.
Tới nhà trẻ, Đường Đường và Quý Yến cùng nhau dắt cậu nhóc đến chỗ giáo viên, chờ cậu tan học rồi lại đón về nhà, thời điểm lái xe về nhà, Quý Yến mở miệng hỏi: “Trong nhà có gì muốn mua không? Thuận tiện mua về.” Tối hôm qua tên nhóc kia nói với anh hai mẹ con đi siêu thị mua đồ rất khó khăn, anh không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng biết khi đó hai mẹ con khó khăn như thế nào, bây giờ đang ở nhà, nên vẫn cần anh giúp đỡ.
“Tủ lạnh không còn đồ ăn, có thể đi mua một chút.” Đường Đường cũng không khách khí, bởi vì cô đi lại quá khó khăn.
Quý Yến gật đầu, trực tiếp lái xe đến trung tâm thương mại, mang theo Đường Đường lên tầng một mua sắm, vì để phối hợp tốc độ của Đường Đường, anh cố ý đi chậm lại.
Trong mắt Đường Đường, cô càng cảm thấy Quý Yến quá tốt, đúng là một người đàn ông biết chăm sóc. Hiện tại người đàn ông này là chồng của cô, Đường Đường ngẫm nghĩ lại thấy ngọt ngào.
Lần này Đường Đường cố ý mua nhiều thịt, gà vịt, cá đều có, cô nhìn ra Quý Yến rất thích ăn thịt, không thích ăn chay, điểm này rất giống Quý Tiểu Trạc.
Lấy xong đồ ăn, Đường Đường lại đi mua những đồ vật còn thiếu, bất tri bất giác đồ chất đầy xe, ước chừng khoảng hai cái túi to. Đường Đường duỗi tay chuẩn bị xách một cái, Quý Yến đã ngăn cô, “Cô đừng động, để tôi.” Nói xong, mỗi tay một túi, trực tiếp xách theo hai túi đi ra ngoài.
Đường Đường nhớ tới lần trước đi siêu thị, khi đó hai mẹ con mỗi người xách một cái túi to, về đến nhà toàn thân mệt mỏi, thằng bé còn nói có ba ở đây thì tốt quá rồi, bây giờ có anh ấy ở đây, thật tốt.
“Anh Quý Yến.”
Lúc Đường Đường đang cười trộm, một giọng nữ cắt đứt suy nghĩ của cô.
Hết chương 12.