Cô Vợ Ảnh Hậu Lại Bỏ Trốn

Chương 91.1: Giận dỗi

Tuy rằng trong miệng Lạc An đáp ứng, nhưng trên thực tế, cậu lại đang nén lại ý tứ không muốn đi một chút nào.

Hai người kia đối với Lạc An mà nói, bọn họ cút càng xa càng tốt.

Nhưng mà Nhan Hải Nhi lại xem lời Lạc Annói là thật, cô vui vẻ từ tận đáy lòng nói, "Thật sao? Vậy em đây liền hẹn lạibọn họ. Lạc An, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở công ty mới!"

"Được."

Mặt khác, đêm khuya.

Lục Diệp cả đêm đều không ngủ, giống như cô chỉ cần một tay che lên mắt, hiện ra tất cả đều là hình ảnh "một nhà ba người" kia của Chiến Đình Kiêu.

Hừ, Bánh bao nhỏ cũng là con anh a! Tại sao không thấy anh ta để bụng với Bánh bao nhỏ như vậy?

Lục Diệp ôm Bánh bao nhỏ, không khỏi tức giậnthay Bánh bao nhỏ.

Chiến Đình Kiêu khuya thật khuya mới trở về, biệt thự Chiến gia vốn vắng vẻ, hiện tại lại là đêm khuya. Bởi vậy mặc dù anh cố gắng đè xuống thanh âm mở cửa của chính mình, nhưng vẫn làm ra động tĩnh không nhỏ.

Nghe được Chiến Đình Kiêu đã trở lại, Lục Diệp lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.

Không quá lâu, cô chợt nghe tiếng Chiến Đình Kiêu đi tới bên người mình.

Trong lòng Lục Diệp không khỏi lại bắt đầu dậy sóng.

Làm cái gì đây! Anh để Bánh bao nhỏ lại nơi này, ở ngoài lại cùng Quý Á Huyên vụиɠ ŧяộʍ lén lút, thế mà lúc sau lại kết hôn với cô, là muốn tiếp tục lừa gạtcô sao?

Hừ! Trước kia anh đối xử thật tốtvới cô, chắc chắntất cả đều là giả!

Lục Diệp càng nghĩ càng tức giận, nhưng mà cô lại cảm thấy được, Chiến Đình Kiêu quả thật đã giúp đỡ chính mình. Dù sao cô hiện tại cũng đã lấy lại công ty, tài sản cũng đã "trên đường" đến, nhưng chắc chắn là không chạy được rồi. Nếu không phải có Chiến Đình Kiêu, một mình cô khẳng định là làm không được rồi...

Nói như vậy, cô cũng không thiệt thòi gì a.

Hôm sau, trong phòng khách.

Lục Diệp còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng ngồi trong phòng. Trong khoảng thời gian này bởi vì công việc của mình rảnh rỗi, cả người cô đều có chút lười nhác.

Hơn nữa mấy ngày hôm trước Chiến Đình Kiêu cũng không ở đây, Lục Diệp liền thường xuyên mặc áo ngủ, còn chưa tỉnh ngủ quần áo cũng đã rối ở trong phòng rồi.

Lúc này Lục Diệp một bên xuống lầu, một bên thắt lại thắt lưng.

Nếu là bình thường trong thời điểm như vậy thì không tính, nhưng mà hôm nay... Khụ khụ, cô mặc áo ngủ tơ lụa.

Cô vươn vai một cái, rất nhanh liền ý thức được không thích hợp. Ở phòng khách dưới lầu, trên bàn cơm ngăn nắp kia, Chiến Đình Kiêu đang ở đó không nhanh không chậm dùng bữa sáng.

Lập tức Lục Diệp ý thức được động tác của mình cực kỳ "chướng tai gai mắt", đang muốn ngượng ngùng xấu hổ, nhưng mà rất nhanh, cô lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua.

Hừ! Chiến Đình Kiêu tên tra nam này, cô không cần giải thích với hắn!

Lục Diệp muốn quay đầu lại, nhưng mà lại cảm thấy lát nữa nhu vậy rất vô tình. Vì thế cô cố ý bước đến trước mặt Chiến Đình Kiêu, không nghĩ tới vừa mới vào phòng bếp, lại phát hiện điểm tâm của cô đã chuẩn bị tốt. Lục Diệp liền bưng đến bàn ăn, ngồi đối diện Chiến Đình Kiêu.

Cô giống như không có chuyện gì, nhưng mà Chiến Đình Kiêu vẫn cảm thấy được có chút không thích hợp.

"Làm sao vậy?" Chiến Đình Kiêu có vài phần quan tâm, "Điểm tâm không ngon hay sao?"

Lục Diệp hung hăng cắn một miếng bánh mì, nhưng mà trên mặt lại tươi cười, "Làm gì có, em cảm thấy ăn rất ngon."