Nếu Chiến Đình Kiêu muốn giúp Lục Diệp, thì phải qua cửa ải Giang Văn Thăng trước.
Cũng chính vì không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên Chiến Đình Kiêu mới bảo Chiến Vân Kỳ đi.
“Được rồi, hiểu rồi! Cháu sẽ làm ngay lập tức.”
Sau khi Chiến Vân Kỳ đi ra, sắc mặt giãn ra mấy phần.
Việc Chiến Đình Kiêu có thể bảo cậu ta đi làm, thông thường đều là một vài thủ đoạn rất kỳ quặc… Nếu không, với năng lực của anh cũng đủ. Với loại chuyện này, sự chừng mực của Chiến Vân Kỳ cũng làm được tốt.
Tuy cậu ta không phải là “thanh niên yêu nghề” làm việc chăm chỉ, nhưng chỉ cần nghiêm túc quyết tâm làm việc, Chiến Vân Kỳ vẫn có thể hoàn thành tốt công việc.
Cậu ta lập tức gọi điện cho trợ lý Trình Phong của mình, sau đó bảo Trình Phong đến tập đoàn Thịnh Diệp.
Vì để thực hiện công việc hoàn hảo hơn, Chiến Vân Kỳ đặc biệt lên một kịch bản cho vở kịch hoàn mỹ.
Trình Phong cầm hồ sơ lý lịch đến Thịnh Diệp, đồng thời, Trình Phong đến để phỏng vấn.
Khoảng thời gian trước đó, tin tức lùm xùm của Thịnh Diệp thực sự quá nhiều, vì vậy không ít nhân viên đã bỏ đi.
Trình Phong chủ động đến xin việc, đương nhiên lễ tân liền tiếp đón, đồng thời cũng sắp xếp cuộc phỏng vấn cho Trình Phong.
Trình Phong mới dừng chân ở cửa một lúc, Chiến Kỳ Vân đã hùng hùng hổ hổ xông vào.
Cậu ta chỉ vào Trình Phong với vẻ không thể tin nổi, liền quát lên: “Trình Phong! Đáng chết, cậu dám lén nhảy việc sau lưng bản thiếu gia à?”
“Tôi…”
“Không cần giải thích, cậu nói gì tôi cũng không tin cậu nữa! Được, Cậu có bản lĩnh, không nhảy chỗ nào, lại cứ nhảy đến công ty giải trí Thịnh Diệp, có phải cậu muốn đối đầu với tôi không?”
“Không…”
Bình thường Trình Phong là người thật thà, đương nhiên không đỡ được kỹ năng diễn xuất hơi quá của Chiến Vân Kỳ.
Nhưng sự hơi quá của Chiến Vân Kỳ lại có lý, cậu ta làm loạn không lâu, thì đích thân ông chủ xuống.
Giang Văn Thăng nhìn tình hình trước cửa sảnh lớn, không khỏi bực mình hỏi: “Làm sao? Có chuyện gì?”
Hai tay Chiến Vân Kỳ khoanh trước ngực, lạnh lùng nói: “Ông chủ Giang, đã lâu không gặp nhỉ!”
Lần trước khi hai người gặp nhau, là lúc trước kia Diệp Tử đến. Nếu hắn không nhớ nhầm, lúc đó thím hai còn không sống ở nhà họ Chiến cơ.
Không ngờ chớp mắt một cái đã qua hơn hai tháng rồi.
“Cậu Chiến, đã lâu không gặp.” khóe miệng Giang Văn Thăng lộ ra ý cười đầy tính toán.
Chiến Vân Kỳ có thể chạy đến đây, chắc chắn là vì việc của Lục Diệp. Mà chuyện này, cũng là kết quả mà Giang Văn Thăng chờ đợi từ đó đến nay.
“Trợ lý của tôi, lại muốn nhảy tới công ty các anh. Tôi cảnh cáo anh nhé, nếu anh dám nhận cậu ta, thì anh không xong với tôi đâu!”
Đối diện với sự cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Chiến Vân Kỳ, Giang Văn Thăng cũng coi là có thừa khả năng đối phó.
“Cậu Chiến, chuyện này dĩ nhiên tôi không làm được. Dù sao cậu Chiến đã đến đây, chi bằng lên lầu uống trà đi?’
Chiến Vân Kỳ chính là đang đợi câu nói này.
Vì vậy cậu ta gật đầu, sau đó cùng Giang Văn Thăng lên lầu.
Cùng lúc đó, Lạc An chứng kiến và hiểu ra tất cả. Anh ta dường như nhìn ra Chiến Vân Kỳ đứng về phía Lục Diệp, vậy nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay Lạc An vẫn luôn giữ liên lạc với Lục Diệp.
Sự việc Chiến Vân Kỳ đến ngày hôm nay, Lạc An cảm thấy… vẫn phải nói một tiếng với Diệp Tử.
Chương 74.1: Thám thính thực hư
Anh ta gửi tin nhắn cho Diệp Tử, nội dung trên tin nhắn là một bức ảnh.
Trong bức ảnh, Chiến Vân Kỳ đứng ở đại sảnh của công ty, dáng vẻ vênh mặt hất hàm.
Nhìn thấy vậy, Lục Diệp không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô rất hiếm khi thấy Chiến Vân Kỳ nghiêm túc như vậy, trừ phi là lúc rảnh rỗi ba hoa.
Vì vậy Chiến Vân Kỳ trong bức ảnh, có một hình tượng đặc biệt khác biệt.
Lục Diệp không có thời gian thưởng thức, vì vậy hỏi An Lạc: “Vậy cậu có biết cậu ta đến làm gì không?”
“Chị Diệp Tử, đây không phải là bạn của chị sao…” Tốc độ trả lời tin nhắn của Lạc An vô cùng nhanh.
Lục Diệp nghĩ đến quan hệ của mình với Chiến Vân Kỳ, bạn bè? Ha ha… Cô muốn coi Chiến Vân Kỳ là bạn, nhưng Chiến Vân Kỳ lại một lòng coi cô là thím hai!
Vì vậy có phải bạn hay không, Lục Diệp cũng thật sự không rõ.
Lục Diệp cảm thấyvẫn phải để Lạc An đi xem tiếp mới biết được.
Lạc An gật đầu, liền chạyđi lénquan sát động tĩnh của Giang Văn Thăng.
Trong văn phòng.
Chiến Vân Kỳ vừa vào phòng, sắc mắt liền thay đổi, trước đó cậu ta còn khách sáo, cũng là giữ thể diện cho Giang Văn Thăng. Nhưng trên thực tế, trong lòng Chiến Vân Kỳ rất coi thường loại đàn ông bỉ ổi phản bội như Giang Văn Thăng! Hừ! Hơn nữa anh ta còn ức hϊếp thím hai, đương nhiên Chiến Vân Kỳ càng không xem Giang Văn Thăng là con người.
Không sai, hôm nay cậu ta đến, chính là cố ý gây chuyện!
“Giang Văn Thăng, tôi thật không ngờ, Thịnh Diệp các anh lại dám lấy nhân viên của Tinh Diệu chúng tôi?”
“Cậu Chiến, có lẽ anh hiểu lầm rồi.” Giang Văn Thăng cười mỉa, bình thản giải thích, “Rõ ràng nhân viên của Tinh Diệu các anh tự muốn đến phỏng vấn, sao bây giờ lại trách ngược chúng tôi?”
“Anh đừng ở đó mà giả bộ! Người đến phỏng vấn vừa nãy là trợ lý của tôi, nếu không phải anh cho cậu ta lợi ích, cậu ta có thể như vậy à?”
“Điều này tôi không biết.”
Giang Văn Thăng nhún vai, làm dáng vẻ sự việc không liên quan đến mình.
Chiến Vân Kỳ cười lạnh lùng, lập tức giả bộ tức giận, một tay sốc cổ áo của Giang Văn Thăng, “Giang Văn Thăng, có phải anh có gan làm, mà không có gan nhận không?”
Lúc này, Giang Văn Thăng cũng coi như nhận ra. Cái gọi là thiếu gia nhà họ Chiến không phải đến tìm hắn ta “bàn việc”, mà là đến gây chuyện. Vừa nghĩ đến mối quan hệ giữa Lục Diệp và mấy người nhà họ Chiến, khóe miệng Giang Văn Thăng bất giác nhếch cười, hơn nữa còn mang ý giễu cợt vô cùng, “Tôi nhìn ra rồi, anh đến gây chuyện vì Diệp Tử.”
Chiến Vân Kỳ không phải loại người thích giả bộ, cậu ta vẫn sốc cổ áo của Giang Văn Thăng, nói: “Đúng vậy, tôi đến vì Diệp Tử, làm sao? Anh sợ à?”
“Tôi sợ cái gì?” Giang Văn Thăng càng cười nhạo, “ Làm sao? Có phải Tinh Diệu các anh vẫn muốn thu mua Thịnh Diệp? Tôi nói cho anh biết, không thể nào! Công ty này là tâm huyết của Lục Diệp, ai dám cướp, tôi sẽ hủy công ty này! Dù các anh có muốn mua lại, tôi cũng tuyệt đối không chuyển nhượng.”
“Ai cần công ty rách nát của anh?”
Lời nói vừa dứt, Chiến Vân Kỳ trực tiếp đấm một quả.
Không sai, cậu ta đấm vào mặt của Giang Văn Thăng.
Hơn nữa, cậu ta cố ý đến đánh nhau với Giang Văn Thăng! Chỉ là không ngờ, Giang Văn Thăng tự cho mình thông minh đến đứng trước họng súng.
Anh ta đã giương mặt đến, thì Chiến Vân Kỳ càng không thể không đánh.
Đặc biệt cậu ta ra tay không nhẹ, cả người Giang Văn Thăng ngã xuống sàn nhà. Một bên gò má của anh ta sưng lên, con mắt có hơi thâm lại.
Giang Văn Thăng đâu có ngờ Chiến Vân Kỳ sẽ động thủ! Anh ta bị đấm một quả, hình như vẫn không thể trả đòn…
Hai tay Chiến Vân Kỳ chống nạnh, giơ nắm đấm nhìn Giang Văn Thăng, “Tôi nói cho anh biết, Quả đấm này là dạy dỗ anh lấy nhân viên của công ty tôi! Còn việc anh nói cái gì mà công ty các anh, xin lỗi nhé, chúng tôi không có chút hứng thú nào! Nhưng vừa nãy anh dám nói năng như vậy với bản thiếu gia, hôm nay bản thiếu gia chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu!”
Chương 74.2: Thám thính thực hư
Cậu ta nói xong một cách đơn giản, lập tức đuổi đánh Giang Văn Thăng trong văn phòng.
Với thân phận của Chiến Vân Kỳ, chủ định Giang Văn Thăng căn bản không thể đánh lại…
Mà Giang Văn Thăng muốn chạy khỏi văn phòng, trước cửa cũng có Lạc An kéo cửa.
Cho nên, ngay ngày hôm sau, Giang Văn Thăng đã được lên báo với hình tượng “đầu heo”. Các tờ báo lớn lần lượt sao chép đưa tin, nói có người đang báo thù cho Lục Diệp.
Danh tiếng của Giang Văn Thăng đã rất xấu rồi, mỗilầncó tin tức, đươngnhiênngườinóixấunhiềuhơnngườinóitốtgấpmấylần.
Tin tức này đúng là tin tốt, ít nhất khi Lục Diệp xem được cũng cảm thấy vui mừng trên sự đau khổ của người khác.
Nhưng rất nhanh, đòn phản kích của Giang Văn Thăng bắt đầu.
Anh ta mở cuộc họp báo, thể hiện hiện tại có người đang nhăm nhe cướp tập đoàn Thịnh Diệp, hơn nữa còn muốn giở mọi thủ đoạn để mua lại. Chính vì lúc này Giang Văn Thăng nói bất kỳ điều gì cũng không có ai tin, vì vậy dẫn đến giá cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Diệp đột nhiên giảm mạnh…
Trong lòng Lục Diệp vô cùng buồn bã.
Tập đoàn giải trí Thịnh Diệp, thực sư cô đã bỏ ra không ít tâm huyết. Cô dường như nhận ra được, bây giờ Giang Văn Thăng tiếp tục làm như vậy, Thịnh Diệp chắc chắn sẽ trở thành Khiêu Lương Tiểu Sửu của cả ngành kinh tế giải trí, còn những nghệ sĩ của Thịnh Diệp đến lúc đó cũng sẽ bị mang tiếng tồi tệ cùng với Giang Văn Thăng.
Lục Diệp thực sự không muốn.
Nhưng trước đó Lạc An vẫn bảo cô đợi thêm…
Ha ha, như vậy màcô còn nhẫn được, cô còn là Lục Diệp sao?
Nghĩ đến đây, Lục Diệp bỗng đứng lên, lập tức gọi điện thoại cho Giang Văn Thăng.
Giang Văn Thăng sớm đã đoán được Lục Diệp sẽ gọi điện tới, anh ta vẫn luôn đợi.
“Diệp Tử, cuối cùng em cũng nhớ đến anh rồi à?”
Vừa kết nối điện thoại, Giang Văn Thăng đã không chờ được liền lên tiếng.
Khí thế Lục Diệp hùng hổ, “Giang Văn Thăng, rốt cục anh muốn thế nào?”
Cô thực sự không có tâm trạng lằngnhằng với Giang Văn Thăng nữa, anh ta đối xử với mình thế nào, thì cũng cho qua đi. Nhưng bây giờ Giang Văn Thăng lại mang cả công ty ra làm trò đùa, ván cờ giữa anh ta và Lục Diệp, còn làm liên lụy đến Lạc An.
Dựa vào cái gì?
Đây là chuyện giữa cô và Giang Văn Thăng, liên quan gì đến người khác? Tại sao Giang Văn Thăng lại kéo toàn bộ người vô tội vào.
Không làm không được sao?
“Anh muốn thế nào… Diệp Tử, em phải rõ chứ. Chúng ta bên nhau năm năm, anh nghĩ là em phải là người hiểu anh nhất chứ.”
Diệp Lục cười lạnh lùng, “Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng, bên anh năm năm, người hiểu anh nhất chính là tôi. Nhưng sau này tôi mới biết, thì ra Lăng Tuyết hiểu anh hơn tôi. Giang Văn Thăng, tôi đã tác thành cho hai người rồi, anh còn muốn tôi thế nào nữa?’
“DiệpTử, ngườianhyêulàem! Anhsớmđãnóivớiemrồi, anhvàLăngTuyếtchỉlàcảmhứngnhấtthời, tạisaoemkhông tin anh?
Tin tưởng?
Loại đàn ông phản bội như Giang Văn Thăng từ đầu đến chân có chỗ nào đáng để người ta tin tưởng đây?
“Bây giờ tôi không muốn nói với anh chuyện này, anh nói cho tôi biết, cuối cùng phải làm thế nào anh mới dừng tay? Rốt cục phải làm sao, anh mới có thể trả công ty cho tôi, trả nghệ sĩ của tôi cho tôi?”
Thực sự Lục Diệp không chịu được nữa rồi.
Mấy ngày nay xem tin tức, thực sự xem đến mức đau lòng.