Lục Diệp bất đắc dĩ cười khổ.
Cô cố gắng hết sức không đem chuyện riêng của mình vào trong công việc, nhưng mà Lục Diệp lúc này, thật sự không chụp ra được chút khí chất tự tin nào.
Lo lắng đến việc chọn lựa Lục Diệp là quyết địnhcủa đại boss, nhϊếp ảnh gia cũng chỉ có thể "ủy khuất" chính mình một chút, tận lực làm cho Lục Diệp thể hiện ra khí chất u buồnnhiều hơn.
Không thể không nói, sau khi thay đổi thành dáng vẻ "u buồn", hình quảng cáo cũng rất thành công.
Dung mạo và khí chất của Lục Diệp, vốn là bộ dáng gì đi nữa cũng đều có thể thể hiện được.
Quảng cáo chụp xong rồi, Lục Diệp cũng trở về. Thời điểm cô trở về cũng không thể ngẫu nhiên gặp Chiến Đình Kiêu, cô biết anh ở thư phòng, nhưng cũng hiếm thấy anh ra.
Sau vài ba lần như vậy, Lục Diệp cũng không chịu được mà có chút lao lực quá độ. Sau khi xong chuyện quảng cáo, cô cũng không có thời gian nhận tiếp các thông cáo khác.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, trạng thái của Lục Diệp vẫn đều không tốt.
Cô muốn có tiền ông nội để lại, nhưng vậy thì cô nhất định phải kết hôn với Chiến Đình Kiêu.
Đồng thời, cô cũng muốn lấy lại Thịnh Diệp Entertainment của mình, còn có nghệ sĩ dưới mình nữa. Thế nhưng Giang Văn Thăng vẫn đang nắm giữ, đương nhiên là không có ý muốn trả lại cho cô.
Hiện giờ cho dù là Lục Diệp muốn giải thích gì đócùng Chiến Đình Kiêu, cũng không thấy được người.
Trong lòng Lục Diệp rất khó khăn.
Cô chui vào trong chăn, Bánh bao nhỏ bỗng nhiên lại chạy tới, chui vào trong l*иg ngực của cô.
Lục Diệp ngẩn ra, trong lòng không khỏi xúc động.
Phiền muộn mấy ngày nay tuy rằng làm cho tâm tình của cô không tốt tới cực điểm, nhưng mà Lục Diệp vẫn cắn răng chịu đựng. Cô không đi tìm Chiến Đình Kiêu, cũng không có đi tìm Giang Văn Thăng. Nhưng mà loại cuộc sống hoang mang này kỳ thật đã làm cho cô chịu không ít áp lực.
Nếu không phải cô quá cứng rắn, có thể đã sớm bị mấy chuyện loạn thất bát tao này ép tới chịu không nổi mà bệnh luôn đi?
Hiện tại Bánh bao nhỏ đột nhiên chui vào trong l*иg ngực của cô, loại mềm mại này tác động đến khiến Lục Diệp rốt cuộc nhịn không được nữa. Nước mắt giống như vỡ đê mà rơi xuống, giờ phút này, Lục Diệp ở trước mặt Bánh bao nhỏ thật tình thể hiện ra sự yếu đuối của mình.
Bánh bao nhỏ thật không ngờ Lục Diệp đột nhiên lại khóc, bàn tay nhỏ bé của bé tức khắc liền lau lung tung trên mặt Lục Diệp, muốn thay cô lau khô nước mắt.
Nhưng mà đôi tay nhỏ của bé vừa mới chạm vào Lục Diệp, Lục Diệp liền khóc càng dữ hơn.
Bánh bao nhỏ cực kỳ bối rối, nãi thanh nãi khí nói, "Đừng khóc... Diệp Tử, đừng khóc..."
Tuy rằng trước đó bánh bao nhỏ đã nói một lần rồi, nhưng mà bé mở miệng lần này, vẫn là làm Lục Diệp có chút kinh ngạc. Cô nhất thời ngừng khóc, ngơ ngác nhìn bánh bao nhỏ, "Bánh bao nhỏ, con..."
"Đừng khóc..."
Bánh bao nhỏ vẫn không biết nói gì, hai chữ "Đừng khóc" nói được cực kỳ trúc trắc.
Lục Diệp trực tiếp kéo bánh bao nhỏ vào ngực mình.
Nếu năm năm trước không có phát sinh chuyện đó, cục cưng của cô hẳn là cũng lớn giống bánh bao nhỏ rồi đi?
Trong một phút này, trong lòng Lục Diệp đột nhiên có một loại ảo giác như vậy. Giống như Bánh bao nhỏ chính là bé cưng của cô...
Đêm đó, Lục Diệp ôm Bánh bao nhỏ đi ngủ. Buổi tối nằm mơ, cô thật sự mơ thấy mình mang thai mười tháng, kết quả vậy mà sinh ra bánh bao nhỏ.
Rõ ràng một đoạn ác mộng, nhưng mà Lục Diệp lại cảm thấy thật ngọt ngào.
Thời điểm buổi sáng hôm sau, Lục Diệp liền dậy sớm. Có thể là bởi vì liên quan đến giấc mơ, cũng có thể là bởi vì sáng sớm ngủ dậy chứng kiến bánh bao nhỏ đáng yêu ngủ đến chảy nước dãi, cô bỗng nhiên liền cảm thấy được kỳ thật chuyện này cùng lắm thì cũng không có gì cả...
Dù sao cô cuối cùng vẫn phải đối mặt, vẫn phải nghĩ biện pháp đi giải quyết.
Nếu di sản chưa lấy lại được, vậy tìm Giang Văn Thăng đoạt lại công ty trước!