“Còn đang giả ngu? Vậy thì để cô nhanh chóng nghĩ lại xem chủ nhân của cô đã ra lệnh cho cô như thế nào đi!” Tiếng nói mỉa mai của Phó Thịnh vừa dứt, một tay thô bạo đỡ lấy sau lưng Tô Ảnh, dùng lực ép đến trước ngực mình, cúi đầu bá đạo hôn lên.
Tô Ảnh bị bất ngờ không phòng bị, cả người đều ngả vào trong lòng Phó Thịnh, không cẩn thận đυ.ng phải chốt mở của vòi nước trên vách tường.
Một giây sau, nước bên trong vòi phun ra, bao phủ lên hai người chỉ trong nháy mắt.
Dáng dấp thon dài đẹp đẽ của Phó Thịnh như ẩn như hiện trong hơi nước.
“A, hóa ra cô thích kiểu này.” Đáy mắt của Phó Thịnh càng bộc lộ trào phúng rõ ràng, lập tức đẩy ngã Tô Ảnh xuống mặt đất bên cạnh bồn tắm, nghiêng người phủ thân mình lên: “Vậy thì thỏa mãn nguyện vọng của cô.”
Tô Ảnh kinh ngạc muốn đẩy Phó Thịnh ra, nhưng đứng trước người đàn ông này, sức lực của cô chỉ giống như kiến càng leo cây, vốn dĩ đẩy không ra!
Ngón tay của Phó Thịnh linh hoạt chuẩn bị gạt dây áo trên vai Tô Ảnh ra, chợt nghe thấy tiếng khóc lóc trầm thấp.
Đột nhiên động tác của anh dừng lại.
Anh từ từ buông lỏng Tô Ảnh ra, cúi đầu nhìn cô bất lực yên lặng rơi lệ ở dưới thân mình, trong lòng giống như bị một cây kim đâm vào, nhẹ nhàng đau đớn một phen.
Cô khóc cái gì? Vốn chỉ là một món quà, chỉ có thể thuận theo, không thể phản kháng!
Phó Thịnh chuẩn bị tiếp tục, lại thấy ánh mắt sâu thẳm kia, chất chứa không cam lòng sâu sắc.
Sự không cam lòng này khiến cho toàn bộ hưng phấn của anh biến mất, xoay người buông tha cho Tô Ảnh, đứng lên khỏi mặt đất.
Phó Thịnh đảo mắt nhìn qua cả người Tô Ảnh, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên chút không kiên nhẫn: “Dáng người quá kém, nhan sắc quá xấu, đầu óc quá ngu xuẩn! Cũng không đủ tư cách làm ấm giường! Nhưng chủ nhân của cô đã vất vả tận dụng mọi cách muốn đưa cô đến đây, tôi sẽ miễn cưỡng đón nhận, giữ cô lại làm trợ lý!”
Nghe thấy đánh giá của đối phương, Tô Ảnh lập tức mở to hai mắt đẫm lệ mông lung.
Từ từ, ấm giường cái gì? Làm trợ lý cái gì?
Có phải người đàn ông này nghĩ sai cái gì rồi không?
Anh ta xem mình như món quà tặng chủ động đưa đến cửa? Cho nên anh ta mới làm ra chuyện quá đáng với mình như thế?
Không được, nhất định phải giải thích rõ ràng!
Tô Ảnh run rẩy đứng lên khỏi mặt đất, hung hăng lau đi nước mắt trên mặt, nghiêm túc nhìn Phó Thịnh nói: “Anh này, có phải anh nhận lầm người không? Tôi không phải là do ai đưa tới…”
“Không nghe vô nghĩa!” Phó Thịnh ngắt lời Tô Ảnh mà nói một câu. Cực kỳ bất mãn nhìn thoáng qua Tô Ảnh.
Lời Tô Ảnh đang định nói lập tức bị nuốt vào trong bụng.
Người đàn ông này cũng quá bá đạo rồi? Nói cũng không để người ta nói xong!
“Ba ngày sau, đưa tin.” Phó Thịnh nói xong câu đó, xoay người liền đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Mộc Minh, tay chân cấp dưới phụ trách sinh hoạt thường ngày của cậu quá chậm, đổi đi, để cô ấy thay thế!”
Ngoài cửa phòng tắm, trợ lý Mộc Minh lập tức đứng vững: “Vâng, tổng giám đốc.”
Người đàn ông này và trợ lý của anh ta, kẻ xướng người họa, Tô Ảnh đứng tại chỗ, tức giận hồi lâu cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Đã thấy qua bá đạo, nhưng cũng chưa thấy qua ai bá đạo như thế.
Ngay cả giải thích cũng không nghe!
Mặc kệ người đàn ông này là a, làm sao có thể quyết định số phận của cô mà không phân biệt tốt xấu như thế?
Thực sự quá đáng!
Thôi, không chấp nhặt với kẻ điên này, việc cấp bách là khẩn trương về nhà, trong nhà còn có chuyện quan trọng đang chờ mình!
Tô Ảnh chỉnh lại lễ phục ướt đẫm chật vật trên người, chẳng quan tâm đến việc thay đồ, cô lập tức trở về.
Cô muốn nhanh chóng về nói với chị gái một tiếng, không thể tiếp nhận vai diễn này! Nhà sản xuất kia quá ghê tởm rồi!
Nếu không phải là cô chạy nhanh, chỉ sợ hôm nay đã bị làm nhục rồi!