Thái độ của Thẩm Chỉ Lan rất ân cần, giống như không nhận ra đối phương lãnh đạm: “Anh Nghiêu, anh có muốn uống nước trái cây không? Em nói bảo mẫu đi chuẩn bị cho anh, nhà em có nước táo, nước chanh.”
Thẩm Vu Quy…
Từ khi nào nhà cô trở thành “nhà em” trong miệng Thẩm Chỉ Lan vậy?
Cô nở nụ cười gằn, lại đi về phòng ngủ, sau khi thay quần áo xong, lúc này mới một lần nữa ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Vu Mạn Du đứng ngoài cửa nhìn xuống, thấy cô đi ra liền giải thích: “Sáng sớm, Thẩm tiên sinh đến, nửa tiếng sau, Thẩm Chỉ Lan đến nhà.”
Thẩm Vu Quy nhíu mày, giọng nói cô có chút khàn khàn vì mới dậy, trong mắt hiện lên tia tàn khốc: “Trong nhà cũng nên thay bảo mẫu.”
Rõ ràng có người nói cho Thẩm Chỉ Lan biết tin tức trong nhà.
Vu Mạn Du cũng khẽ gật đầu: “Trước kia mẹ nhẫn nhịn họ là muốn cho họ truyền tin cho Bạch Trúc và Thẩm Thiên Hạo, để hai người kia buông lỏng cảnh giác với mẹ, hiện tại không cần thiết ủy khuất chính mình nữa.”
“Chuyện này giao cho con.” Thẩm Vu Quy tự tin nói xong, lúc này mới sửa lại tóc của mình, thè lưỡi với Vu Mạn Du, sau đó lại lấy bộ dạng yếu đuối đi xuống lầu.
………………..
Nghe thấy trên lầu truyền tới động tĩnh, sắc mặt Tề Húc Nghiêu không kiên nhẫn, nhất thời đứng lên, quay đầu nhìn thấy Thẩm Vu Quy, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên, vừa rồi mới còn không vui, hiện tại liền lộ ra nụ cười mê người: “Thẩm tiểu thư, chào buổi sáng ~”
Thẩm Vu Quy thấy sắc mặt Thẩm Chỉ Lan cũng thay đổi, sáng sớm tâm trạng cô cũng khá tốt, cho nên liền thuận tiện chào hỏi Tề Húc Nghiêu: “Chào buổi sáng, sao anh lại ở đây?”
Tề Húc Nghiêu giương môi cười: “Đến đón cô đi học!”
Thẩm Vu Quy: ?
Cô đã thấy, ánh mắt Thẩm Chỉ Lan giống như dao sắc rồi!
Cô hơi cong môi, đi xuống lầu, đi đến trước mặt hai người, lúc này cô mới phát hiện trước mặt Tề Húc Nghiêu có rất nhiều nước hoa quả, trái cây, còn có bánh ngọt trong nhà, đáng tiếc anh ta không có động.
Cô nhìn thoáng qua, anh ta giống như trung khuyển cầm một miếng bánh kem đưa cho cô, giọng nói mang theo cưng chiều: “Cô thích ăn sao?”
Khóe miệng Thẩm Vu Quy giật giật: “Tề tiên sinh, hình như đây là nhà tôi?”
Tề Húc Nghiêu nhướng mày: “Tôi đây không phải là nhìn thấy cô cho nên quên hết mọi thứ rồi sao? Hơn nữa, đây là nhà chúng ta.”
Thẩm Vu Quy:…
Cô không để ý đến anh ta, quay đầu đi đến nhà ăn.
Thẩm Chỉ Lan mím môi, cô ta vừa mới hao tổn hết tâm trí, nhưng Tề Húc Nghiêu lại đối xử hờ hững, lạnh lẽo với cô ta. Bây giờ người quái dị không để ý đến anh ta, anh ta lại đuổi tới trêu chọc người………..Nhiều năm như vậy, chỉ cần nơi nào có cô ta, đâu có chỗ cho người quái dị biểu hiện?
Hôm nay là như thế nào?
Cô ta bị chọc giận gần chết, nắm chặt tay, vành mắt đỏ lên, làm sao cô ta lại thua người quái dị?
Cô ta cắn môi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cô ta cố ý chọn chuyện xấu của Thẩm Vu Quy mà nói: “Chị, bài tập chuyên ngành của chị sao rồi? Học kì 1 chị trượt, thầy giáo để chị sửa lại, chị có chỗ nào không hiểu không?”
Thẩm Chỉ Lan chỉ muốn Tề Húc Nghiêu biết, cô gái này không chỉ xấu, học tập còn không tốt!
Nhưng cô ta vừa nói xong đã thấy ánh mắt Tề Húc Nghiêu sáng lên, hai tay để trong túi quần, tư thế ưu nhã đứng ở đó, đôi mắt hoa đào thâm thúy, nhìn chằm chằm Thẩm Vu Quy, thâm tình nói: “Máy tính sao? Vừa hay về phương diện này, tôi rất am hiểu, nếu không, tôi dạy thêm cho cô nhé, đảm bảo cô thi qua~!”
Thẩm Chỉ Lan: ???