Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 207: Gặp lại nhau trong vội vã

- A? Hắn đánh cướp ai?

Mọi người vội vã truy hỏi.

Sở Phong đang uống rượu, lòng cũng bắt đầu thấp thỏm : cái lão tài chủ bụng phệ kia sẽ là đại nhân vật nào đây?

Tiểu Thư ra vẻ thần bí nói:

- Người hắn cướp lại chính là đại công tử của Mộ Dung thế gia!

Sở Phong suýt nữa phun ra một ngụm rượu, thực sự là oan uổng mà.

Ngụy Đích tự nhiên nhìn qua Mộ Dung, Mộ Dung có vài phần xấu hổ.

Có người nói :

- Tên họ Sở này cướp ai không cướp, nhưng lại muốn đi cướp của Mộ Dung công tử! Vậy cướp có được không?

- Buồn cười!

Tiểu Thư ra vẻ kinh miệt nói:

- Mộ Dung chính là người đứng đầu võ lâm tam công tử, thiên hạ đệ nhất công tử, là hạng nhân vật gì! Chỉ thổi một hơi thôi đủ tiễn hắn lên Tây Thiên rồi!

Sở Phong nhịn không được nhỏ giọng hỏi Mộ Dung nói :

- Đại ca, một hơi của huynh có mạnh như vậy sao?

Mộ Dung cũng chỉ cười khổ không nói.

Có người truy hỏi:

- Tiểu tử họ Sở kia có phải là đã bị thổi lên Tây Thiên rồi không?

Tiểu Thư nói :

- Đương nhiên không có, nếu như đã lên Tây Thiên rồi thì làm sao còn đơn thân độc mã đi nghênh đón khao quân thiết kỵ Mông Cổ chứ? Mộ Dung công tử cũng là nhiệt huyết nam nhi, biết tiểu tử họ Sở kia đánh cướp hắn cũng chỉ vì muốn ngăn trở kéo dài thiết kỵ Mông Cổ tập kích Ngọc Môn quan, không nói hai lời, lập tức móc ra 1 vạn 8000 lượng vàng giao cho tiểu tử kia đi mua bò dê!

Sở Phong suýt nữa lại muốn phun ra một ngụm rượu, nhỏ giọng hỏi Mộ Dung:

- Mộ Dung đại ca, đĩnh vàng đó của huynh là 1 vạn 8000 lượng hả?

Mộ Dung cười trộm nói :

- Sợ rằng còn không chỉ nhiêu đó.

Có người nói :

- Mua bò dê thôi mà cần đến 1 vạn 8000 lượng bạc sao?

Tiểu Thư nói :

- Tiểu tử kia biết Mộ Dung thế gia có tiền liền báo ra con số lớn, nuốt làm của riệng hết số 1 vạn 8000 lượng bạc đó!

Sở Phong vẻ mặt vô tội nói với Mộ Dung:

- Mộ Dung đại ca, huynh phải nhớ kỹ, huynh đang thiếu nợ ta 1 vạn 8000 lượng bạc đó nha!

Liễu Diệp lại cười trộm nói :

- Sai rồi! Là ngươi thiếu công tử nhà ta 1 vạn 8000 lượng bạc!

Có người cười nói:

- Tiểu tử kia cũng không có nuốt hết số bạc 1 vạn 8000 lượng, cuối cùng cũng đi mua một đàn bò dê để lập kế mà!

Tiểu Thư lại nói:

- Hắn mua đâu mà mua? Hắn sau khi được bạc liền trở lại thị trấn, cướp đi một đàn bò dê của người buôn bò, ngay cả con lừa của người ta cũng cướp!

Thiên Ma Nữ, Ngụy Đích, Mộ Dung, Liễu Diệp không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn qua Sở Phong, Sở Phong quả thật còn oan hơn cả Thị Kính, ủy khuất nói:

- Oan uổng! Số bò dê kia ta chính là dùng vàng thật bạc thật để mua, con lừa đó ta còn mua với giá gấp đôi! Sớm biết như vậy, ta cũng cướp luôn cả tên buôn bò cho rồi!

Bốn người thấy vẻ mặt oan ức đó của Sở Phong thực sự chỉ muốn cười.

Có người nói :

- Tiểu tử này tuy có chút tham tài, tuy nhiên dám đơn thân độc mã đi ngăn cản thiết kỵ Mông Cổ, cũng coi như là anh hùng khí khái!

Lại có người nói:

- Có điều nghe đồn tiểu tử này là hung thủ diệt môn Chấn Giang Bảo, còn hại chết Hoàng Phủ trưởng lão của Cái Bang, tội ác chồng chất, sao lại anh hùng như vậy được?

- Đúng vậy, mười năm trước Thiên Ma Nữ không phải là gϊếŧ người vô số, khiến cho toàn bộ võ lâm rơi vào cảnh tinh phong huyết vũ hay sao?

Tiểu Thư nói :

- Thế sự chính là huyền diệu như vậy, một người là ma nữ gϊếŧ người vô số, một người là ác tặc làm nhiều việc ác, nhưng lại ngăn cơn sóng dữ! Bây giờ các ngươi còn có thể ngồi ở đây nhàn nhã nghe ta kể chuyện, còn phải cảm tạ hai người bọn họ!

Có người nói :

- Bọn họ một người là ma nữ, một người là ác tặc, cũng là trời sinh một đôi!

Tiểu Thư lại lắc đầu than tiếc nói:

- Thế sự khó như ý người, đáng tiếc a, đáng tiếc!

- Đáng tiếc cái gì?

Có người vội hỏi.

- Thiên Ma Nữ thích tiểu tử này, đáng tiếc tiểu tử này thay đổi thất thường thích, lại thích một cô gái khác?

- Ai?

- Trích Tiên Tử!

Có người cười nói:

- Điều này cũng không tính to tát gì, nam nhân nào mà không hoa tâm! Tiểu tử này diễm phúc không cạn nha, mười năm trước Thiên Ma Nữ chính là thiên hạ đệ nhất ma nữ, Trích Tiên Tử cũng là thiên hạ đệ nhất tiên tử hiện nay, chỉ tiện nghi cho tiểu tử này!

Tiểu Thư thở dài, nói :

- Đáng tiếc Trích Tiên Tử cùng Thiên Ma Nữ lại có mối thù bất cộng đái thiên!

- Sao hả?

- Cha mẹ Trích Tiên Tử chính là do Thiên Ma Nữ gϊếŧ chết!

Trong lòng Sở Phong nhảy thình thịch, thực sự tức giận: nha đầu này cái gì không nói, lại đi khơi mào lại chuyện này.

- Tiểu cô nương, đây có phải là sự thật hay không vậy, sẽ không trùng hợp như thế chứ?

- Ai! Đây là do Lãnh Nguyệt sư phụ của Trích Tiên Tử chính miệng nói ra, sao lại có thể sai được! Sở Phong vừa thích Thiên Ma Nữ, lại thích cả Trích Tiên Tử, lần này thì hắn lãnh đủ! Thiên Ma Nữ từ một trận chiến mười năm trước đã ẩn thân sơn lâm, cô đơn đau khổ, phiêu bạt không nơi nương tựa, vốn vẫn muốn cô tịch suốt đời, nhưng gặp phải Sở Phong, trải qua nhiều lần khúc chiết, mấy độ hợp tan, tim đã thuộc về hắn, ai dè rồi lại... Ôi, đáng tiếc!

Tiểu Thư vừa nói, vừa lắc đầu than tiếc, mọi người cũng không khỏi bắt đầu than thở theo.

Thiên Ma Nữ một tiếng không nói, cũng không có bất cứ vẻ mặt gì, chỉ có bản thân nàng biết trong nội tâm mình đang quay cuồng kịch liệt, mỗi một câu nói của Tiểu Thư cũng đều đánh sâu vào trong nội tâm nàng!

Sở Phong đương nhiên cảm giác được nội tâm Thiên Ma Nữ đang run rẩy, lặng yên nắm lấy bàn tay nàng, Thiên Ma Nữ liếc nhìn Sở Phong, nhẹ nhàng cười, nhưng vẫn còn lộ ra mấy phần thê lương đau xót, Ngụy Đích cũng quan sát thấy, trong nội tâm bỗng chốc xúc động.

Có người đột nhiên hỏi:

- Tiểu cô nương, Sở Phong và Thiên Ma Nữ làm sao biết được thiết kỵ Mông Cổ muốn tập kích Ngọc Môn quan?

Tiểu Thư nói :

- Việc này nói đến cũng thấy li kỳ, ngày ấy Thiên Ma Nữ và Sở Phong tới bộ tộc Ngạc Nhĩ Đa Tư trên thảo nguyên Mông Cổ đến Ngao bao đang cúng tế xem náo nhiệt, đúng lúc gặp được một cô gái che mặt, chính là công chúa của đại hãn Mông Cổ. Công chúa che mặt kia đối với tiểu tử họ Sở nào ngờ nhất kiến chung tình, vô ý đã tiết lộ kế hoạch tập kích này cho hắn biết.

Sở Phong suýt nữa lại muốn phun ra một ngụm rượu, may mà lúc đó Thiên Ma Nữ có ở bên cạnh, bằng không thì mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch, xem ra kể chuyện cũng phải chế thêm một vài tình tiết hương diễm mới có thể hấp dẫn người nghe.

Quả nhiên, mọi người lập tức hưng phấn lên, ngươi một tiếng, ta một lời bắt đầu truy hỏi:

- Tiểu cô nương, cô không phải nói tiểu tử này đầu quả chanh, mặt chuột, mũi ếch, lông mi chữ bát, tai hình lá cọ... muốn xấu xí bao nhiêu thì có bấy nhiêu xấu xí sao? Đường đường là công chúa Mông Cổ sao lại đi coi trọng hắn?

- Đúng rồi, sao lại có thể được?

Tiểu Thư nói :

- Cái này gọi là mỗi người đều có cái nhìn của mình, nói không chừng cô nàng công chúa Mông Cổ che mặt kia cũng là một người quái dị, cho nên đối với tiểu tử này nhất kiến chung tình!

- Có đạo lý!" Có người vỗ tay nói:

- Cái gọi là 'củ cải hay rau xanh, mỗi thứ đều có người thích', nếu không phải như vậy, đường đường công chúa Mông Cổ cớ gì phải che mặt, khẳng định là xấu quá không dám gặp người!

Tiểu Thư nói thêm một đoạn kết chuyện, tiếp theo Thiên Cơ lão nhân lại gật gù đắc ý bói cho mọi người vài đợt quẻ, dù sao thì mỗi người bói xong mặt mày đều rạng rỡ, vui mừng như thế trúng lô.

Tiểu Thư bưng lên mâm đồng mọi người đều bỏ xuống một, hai đồng tiền, Tiểu Thư bưng chậu đi tới bàn chỗ Sở Phong, liếc nhìn Thiên Ma, quay đầu lẩm bẩm:

- Nếu đã tìm được, thì cũng đừng để tuột tay, đánh mất nữa sẽ không còn cơ hội.

Sở Phong trong lòng máy động, hắn cảm thấy lời này của Tiểu Thư rõ ràng là đang nhằm vào mình, hắn muốn hỏi, nhưng Tiểu Thư đã bỏ đi rồi.

Đám người Sở Phong ra ngoài tửu lâu, Mộ Dung nói :

- Sở huynh, ta muốn lập tức quay về Cô Tô, sau này còn gặp lại!

Sở Phong ngạc nhiên nói :

- Nhanh như vậy sao?

- Liễu Diệp đã phát ra thư khẩn về Mộ Dung sơn trang, ta phải lập tức quay về ngay, bằng không...

- Mộ Dung huynh, huynh bảo Liễu Diệp lại phát ra thư khẩn nói là huynh đã thoát được vây hãm, như vậy không phải được rồi sao?

Mộ Dung lắc đầu, nói :

- Không đơn giản như vậy, ta nhất định phải mau chóng quay về Cô Tô!

- Mộ Dung đại ca, chúng ta vừa mới gặp nhau, nhanh như vậy đã lại chia tay, đệ còn chưa cùng đại ca uống một trận cho thống khoái mà!

Mộ Dung nói :

- Sở huynh bất cứ lúc nào có thể tới Cô Tô, ta nhất định cùng Sở huynh thống ẩm nghìn ly!

Sở Phong lặng lẽ nói :

- Vậy...để đệ tiễn đại ca một đoạn đường!

Mọi người đi thẳng tới ngoài thành Qua Châu, Mộ Dung nói :

- Các vị dừng chân, Mộ Dung từ biệt nơi này.

Ngụy Đích nói :

- Mộ Dung, thay ta gửi lời thăm tới Mộ Dung bá bá.

Mộ Dung gật đầu, nói :

- Ta sẽ chuyển lời.

Sở Phong tiến lên một bước, nói :

- Mộ Dung huynh, đi đường cẩn thận!

Mộ Dung nói :

- Sở huynh, bảo trọng! Nhớ kỹ bất cứ lúc nào cũng có thể tới Cô Tô!

Y liếc nhìn Ngụy Đích, lại liếc nhìn Thiên Ma Nữ, không có nói thêm, nhưng mơ hồ thở dài, xoay người cùng Liễu Diệp cất bước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenHD chấm cơm.

Sở Phong nhìn thân ảnh đã đi xa của Mộ Dung, có chút không nỡ, Mộ Dung là người bằng hữu đầu tiên khi hắn mới đặt chân giang hồ, cũng là người huynh đệ kết bái đầu tiên, nhưng hai người luôn luôn gặp lại nhau trong vội vã.

"Cheng!"

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng trường kiếm xuất vỏ, Sở Phong chấn động, vội vàng xoay người lại. Tích Thủy kiếm trong tay Ngụy Đích đã chỉ vào ngực Thiên Ma Nữ!