Văn Thanh Nhạc lâm vào tình thế khó xử.
Cậu không nghĩ tới Chúc Tiêu sẽ hỏi ngược lại mình mình, lại không muốn Chúc Tiêu tiếp tục đi sâu vào tìm hiểu, dứt khoát hàm hồ nói: "Tôi không thể nhớ rõ được. Tôi đã được đối xử đặc biệt trước đây, tôi đã quên rất nhiều điều về anh ấy, cho nên hiện tại mới có thể sống tốt"
Văn Thanh Nhạc nói xong, liền đề nghị với Chúc Tiêu, người cũng đã từng chịu đựng mình, "Anh cũng nên thử xem? Cảm giác thật tốt khi quên được người đó."
Chúc Tiêu lạnh lùng nói: "Không cần."
Văn Thanh Nhạc: "Ồ, vậy anh so với tôi còn kiên cường hơn."
Chúc Tiêu cũng không có đáp lại lời tâng bốc, không khí lại trầm xuống.
Văn Thanh Nhạc cảm thấy sự kiên nhẫn trò chuyện của Chúc Tiêu có lẽ đã cạn kiệt, đang định mở thiết bị đầu cuối xem mạng, thì nghe thấy Chúc Tiêu nói: "Có ai nói với cậu rằng nhiều hành động của cậu rất giống với anh ấy chưa. "
Văn Thanh Nhạc: "......?"
Cái gì, Chúc Tiêu thực sự có thể nhớ những hành động trước đây của mình?
Giọng điệu của Chúc Tiêu trở nên lạnh hơn: "Không thể nhớ nhiều chuyện liên quan đến anh ấy, nhưng có thể bắt chước các chi tiết khác nhau của anh ấy?"
Văn Thanh Nhạc nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đối phó: "Tôi không bắt chước anh ta... Tôi là người như thế này nên anh ta mới thích tôi. Anh ta là người rất tự luyến, vì vậy anh ta muốn tôi có một số hành động giống mình."
Chúc Tiêu lại không nói, nhưng Văn Thanh Nhạc nhìn ót của hắn, không biết từ đâu lại có một cơn tức giận không tên.
Sau khi, Chúc Tiêu gần như cả ngày không nói lời nào, thẳng khi xe đến đích hắn mới mở miệng nói một câu: "Cậu đi xuống dẫn đường, không cần chờ tôi."
Văn Thanh Nhạc nhìn ra Chúc Tiêu đang cùng mình phân rõ khoảng cách, không cho người ngoài hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ, vì thế cậu xuống xe trước.
Đây là thành phố cổ đổ nát, khoảng cách giữa các tòa nhà rất nhỏ và dày đặc, khiến người ta có chút khó thở.
Văn Thanh Nhạc tiến về phía trước với con mắt của những người chơi cờ bạc ở khu này, đi về phía túp lều cũ của mình.
Cậu không có chìa khóa, nhưng cũng may nhà này dùng chính là khóa mã, Văn Thanh Nhạc nhập mã, rồi thuận lợi vào nhà.
Căn nhà này đã không được sử dụng nhiều năm, mọi thứ đều bị phủ một lớp bụi dày, Văn Thanh Nhạc vừa bước vào nhà bị tro bụi sặc đến đánh một cái hắt xì.
Không bao lâu, Chúc Tiêu cũng tới nơi này.
Chúc Tiêu nhìn chung quanh phòng dò hỏi: "Tất cả đồ vật đều là do anh ấy mua sao?"
"Anh ấy mua tất cả mọi thứ," Văn Thanh Nhạc đáp, "Tôi không sống ở đây, chẳng lẽ tôi phải mua đồ vật để vào sao?"
Chúc Tiêu tiếp tục hỏi: "Đồ vật anh ấy cho cậu đều ở chỗ này?"
Văn Thanh Nhạc: "Đúng vậy, không còn gì khác."
Trong khi nói chuyện, Văn Thanh Nhạc thật sự là chịu không nổi hoàn cảnh này nên đã bật người máy giúp việc nhà đem tro bụi quét sạch bớt. Nhưng mà cậu còn chưa bắt đầu động tác, đã bị Chúc Tiêu lạnh giọng ngăn lại.
"Đừng nhúc nhích, đồ vật nơi này đều là của tôi." Chúc Tiêu lạnh lạnh nói, "Cậu không có quyền sử dụng nó."
Văn Thanh Nhạc: "......"
"Được được được, tất cả mọi thứ đều là của anh, cả hạt bụi cũng vậy được chưa!!" Văn Thanh Nhạc mừng rỡ, Chu Tiêu bây giờ thực lực cường đại, có thể làm cho hắn ở căn phòng này tuyên bố chủ quyền khiến cậu trăm triệu lần không ngờ tới!."
Chúc Tiêu dường như không cảm thấy hành vi của mình có gì không ổn, hắn thúc giục cậu sửa mã khóa cửa, làm xong này hết thảy, lúc này mới từ từ bật lửa đốt một điếu thuốc.
Văn Thanh Nhạc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Chúc Tiêu hút thuốc, xuất phát từ tâm lý phụ huynh nhịn không được lắm miệng nói một câu: "Hút nhiều cũng không tốt. Nếu có thể bỏ được thì nên bỏ."
Chúc Tiêu căn bản không để ý tới cậu, tự mình hút một điếu thuốc rồi ném tàn thuốc vào thùng rác đầy bụi.
Khoảnh khắc Chúc Tiêu ném điếu thuốc vào thùng rác, cánh cửa bị thứ gì đó dùng sức đóng lại.
Bởi vì nhiều năm không trả tiền điện nước, trong phòng căn bản không có điện. Anh sáng trong căn phòng này cũng không tốt, căn phòng ngay lập tức chìm vào bóng tối mờ mịt ngay khi cánh cửa đóng lại.
"Đát ——"
Cửa phát ra tiếng động.
Đây là tiếng cửa bị khóa!
Cô nam quả nam ở chung một gian phòng, nếu đối tượng đổi thành người khác, Văn Thanh Nhạc sẽ cảm thấy người kia có thể có một số suy nghĩ không thể miêu tả với mình. Nhưng người ở cùng phòng với cậu là Chúc Tiêu, Chúc Tiêu tuyệt đối không có khả năng có ý nghĩ đó với cậu.
Văn Thanh Nhạc có dự cảm dự cảm không tốt, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Anh bị làm sao vậy?"
Chúc Tiêu không trả lời, vật chất đen nhánh chóng lan lấy hắn làm trung tâm lan ra xung quanh. Ngay sau đó toàn bộ căn phòng đã bị màu đen vây quanh.
Đây là một trong những tuyệt chiêu của Chúc Tiêu, những người bị vây bởi năng lực của hắn như thế này có thể nói là khó có thể thoát ra được.
"Anh muốn lật lọng?" Văn Thanh Nhạc khó có thể tin nói, "Anh có phải bị điên rồi không!"
Kế hoạch của cậu đã sai ở đâu? Giả bộ mình là nạn nhân một cách hoàn hảo, cậu cũng không có xung đột lợi ích với hắn, không thể khiến cho Chúc Tiêu thương hại thì thôi đi, hắn vẫn muốn đánh cậu là sao? Đây là đạo lí gì???
Đứa con trai bất hiếu này thật sự là không thể nói đạo lý mà, tức chết cậu!!
"Cậu nên biết ơn vì đây không phải là thế giới thực, tôi không thể gϊếŧ chết cậu thật sự. " Chúc Tiêu lạnh lùng nói," Đừng để cho tôi nghe được tin tức của cậu ở thế giới thực, bằng không... "
Văn Thanh Nhạc: "???"
Hành vi không thể giải thích bằng lẽ thường của Chúc Tiêu khiến Văn Thanh Nhạc hoàn toàn không thể hiểu nổi, nhưng bây giờ cậu không có thời gian để suy nghĩ về nó, bởi vì sự tấn công không ngừng của Chúc Tiêu đã tới trước mặt cậu.
Văn Thanh Nhạc né tránh một vài lần rồi ném một vài quả cầu lửa nhỏ về phía Chúc Tiêu, ưu thương phát hiện chính mình vẫn không thể hạ thủ với đứa nhóc không hiếu thuận này được, căn bản không thể phát huy toàn lực.
Quên nó đi, lần sau chuẩn bị tốt lại đến.
"Quên nói với anh hắn cũng cho tôi một số khả năng, cho nên..."Văn Thanh Nhạc ở trên hư không khoét ra một khoảng trống, bước vào trước ánh mắt kinh ngạc của Chúc Tiêu, "Tạm biệt, lần sau ba ba lại đến đánh anh"
————
Văn Thanh Nhạc lúc này biểu tình hoảng hốt, đã quên chọn vị trí xuất hiện, bước ra ngoài liền phát hiện mình dường như đã vào nhà người khác.
May mắn thay, không có ai bên cạnh, Văn Thanh Nhạc đang muốn xấu hổ dời đi, liền nghe được trong phòng khách truyền đến đối thoại.
"Mày xác định? Chúc Tiêu thật sự ở chỗ này?"
"Chắc chắn là thật! Lão đại, cơ hội trả thù của chúng ta tới rồi!"
Văn Thanh Nhạc thu hồi chân chuẩn bị rời đi, khẽ len lén đi lên.
Giọng nói của thủ lĩnh vang lên: "Các anh em, đây là cơ hội ngàn năm có một! Còn nhớ lần trước ông già chúng ta bắt cóc đã nói gì không? Chúc Tiêu tiến hành một buổi lễ bí ẩn vào ngày 15 hàng tháng. Dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng chưa bao giờ vắng mặt! Lần này, hắn sẽ tạm thời rút lui khỏi thế giới này để thực hiện nghi thức, thân thể của hắn ở thế giới này không có ý thức, chính là một bộ vỏ rỗng, còn không phải để chúng ta muốn làm gì thì làm sao?"
Văn Thanh Nhạc nhíu mày.
Nghi thức gì? Chẳng lẽ Chúc Tiêu bị cậu đánh quá nhiều nên mới đi tin vào mấy tôn giáo quái gở sao?
"Chỉ cần chúng ta nhân cơ hội này gϊếŧ Chúc Tiêu, chúng ta có thể chiếm lại quốc gia này!" Lão đại kia xíu giục, "Đi theo tôi, tôi sẽ cho các cậu làm quan to!
Các tiểu đệ cảm xúc tăng vọt, tiếng hoan hô vang thành một mảnh.
Văn Thanh Nhạc hơi suy tư, rời đi nơi này.
————
Một ngày sau đó.
Căn nhà bị cướp đi của người thanh niên tóc trắng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Chúc Tiêi ngồi trên ghế, kiểm tra tin nhắn mà phụ tá gửi cho mình.
【 Thủ lĩnh,, ngày mai là ngày 15, ngài có muốn tiếp tục làm việc đó offline không...? Hiện tại chỉ có một mình ngài, nguy hiểm quá, có cần phái binh tới canh giữ không? 】
Chúc Tiêu trả lời: 【 Không, tôi sẽ thu xếp. 】
Sau khi Chúc Tiêu trả lời tất cả các vấn đề cần giải quyết, hắn bắt đầu thiết lập một hàng rào bảo vệ xung quanh mình.
Vào ngày rằm hàng tháng, với sự trợ giúp của ánh trăng đêm rằm, người chết và xương cốt sẽ được sống lại.
Giới khoa học này không tin rằng con người có thể sống lại, chỉ có thể tự mình khám phá rất nhiều thứ, nhưng may mắn thay, khả năng của hắn có liên quan đến người chết, nên hắn sẽ không hoàn toàn không biết.
Tuy rằng hắn phải trả một cái giá nào đó, nhưng so với Văn Thanh Nhạc đó cũng không thành vấn đề.
Hy vọng lúc này đây có thể thành công.
Chúc Tiêu bố trí xong hết thảy, nhắm lại mắt.
————
Văn Thanh Nhạc nghe loại sự tình như thế không có khả năng sẽ bỏ mặt, đương nhiên, đàn con của cậu chỉ có thể bị cậu đánh!
Những người khác bỏ qua cậu mà đánh con cậu, chẳng phải không đặt người làm cha, làm mẹ như cậu vào mắt?
Văn Thanh Nhạc lại nghe nói Chúc Tiêu mấy ngày nay đều không di chuyển vị trí, vì vậy cậu đã chọn một thời gian để quay trở lại ngôi nhà của mình với sức mạnh không gian của mình.
Văn Thanh Nhạc không có nghênh đón công kích trong tưởng tượng, nhìn thấy Chu Tiêu á ngồi bất động trong phòng điều hòa khí lạnh mười phần, trên người chỉ mặc một cái áo tay ngắn.
Chúc Tiêu cư nhiên thật sự Offline.
Hệ thống kích động đến muốn ngất đi rồi:【 Ký chủ, cậu là muốn xuống tay sao? Làm này một phiếu, chúng ta bắt đầu đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh! 】
Văn Thanh Nhạc:【Tao không có công kích, chết tiệt, người này sao lại mặc ít như vậy, trong lòng hắn không thấy lạnh sao? 】
Văn Thanh Nhạc đoán chừng Chúc Tiêu không về sớm như vậy, vừa định tìm thứ gì đó để che, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
Cửa chống trộm của cậu dùng nhiều năm nay bị đột nhập.
"Chậc." Văn Thanh Nhạc cau mày hướng cửa đi tới, vừa đi vừa cởϊ áσ khoác, không nhìn lướt qua, ném lên người Chu Tiêu, áo khoác chuẩn xác che khuất Chúc Tiêu.
Văn Thanh Nhạc đi đến trước cửa, một phen kéo cửa ra.
Cánh cửa bị bao vây bởi một nhóm người, một trong số họ đang ngồi chồm hổm trước cửa để cạy ổ khóa.
Nhìn thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, tất cả mọi người đều sững sờ, đại hán mở cửa ngây người nhìn Văn Thanh Nhạc một cái, khuôn mặt đen kịt hơi đỏ lên, đứng thẳng người lễ phép nói: "Thực xin lỗi đi nhầm nhà."
Mọi người lùi lại hai bước, chuẩn bị ra khỏi hành lang, thì một ngọn lửa xuất hiện từ không khí loãng, nó tỏa ra dị năng uy áp, chặn đường họ.
Mọi người chậm rãi quay đầu lại, thanh niên tóc bạc sau họ vẫn đẹp đến làm người hoa mắt say mê, nhưng lại làm cho bọn họ chảy mồ hôi lạnh sau lưng.
"Ngươi tìm Chúc Tiêu nhà chúng ta gây phiền toái còn tưởng rằng muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?" Thanh niên tóc bạc cười ôn hòa "Quá không đem ta để vào mắt đi, sư huynh"
——-
Tác giả có điều muốn nói:
Gạch bỏ:...... Tôi đã nghe được
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong thời gian 2020-04-17 22: 59: 23 ~ 2020-04-19 03: 19: 48 ~
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Mo Yu Changhua, 5 chai huýt sáo; 3 chai Mo Shang Yuhan;
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!