“Hả?”
Tần Minh Nguyệt có chút mơ hồ, cô ngơ ngác nhìn Tư An Húc, hiển nhiên còn chưa tiếp nhận được tin tức mà Tư An Húc vừa nói.
Cô sợ anh với nhiệm vụ mà anh giao cho cô thì có gì liên quan tới nhau?
Mà nhiệm vụ anh giao cho cô không phải là giả làm mẹ tiểu thiếu gia hay sao?
Không phải bây giờ cô đang làm rất tốt à?
Tình cảm của cô với tiểu thiếu gia hiện tại rất tốt mà? Tiểu thiếu gia ngày ngày đều dính lấy cô, cô cũng đối xử với cậu bé thật lòng, không phải nói hươu vượn gì, nhưng cô chỉ hận không thể làm mẹ ruột của tiểu thiếu gia mà thôi.
Cứ như vậy mà vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ anh đã giao hay sao?
Tần Minh Nguyệt nghĩ vậy liền hơi oán thầm, nhưng ngoài miệng thì không dám nói gì, chỉ là người đơn thuần như cô, thần sắc trên mặt cũng đã biểu thị nhất thanh nhị sở.
Nhìn Tần Minh Nguyệt còn như nửa tỉnh nửa mê, trong lòng nghĩ thì viết hết lên mặt, ấn đường Tư An Húc gần như nhăn lại thành một chữ xuyên, nhận ra việc Tần Minh Nguyệt hoàn toàn không hiểu ý mình, Tư An Húc liền cảm thấy, chỉ số thông minh của cô gái này quả là thấp.
Không biết có phải ý tứ ghét bỏ của Tư An Húc biểu lộ quá rõ ràng hay không mà Tần Minh Nguyệt liền đột nhiên được khai thông, nhìn thấy vẻ ghét bỏ của Tư An Húc, cô chỉ yếu ớt nói: “Cũng không phải là tôi sợ anh, tôi chỉ nghĩ là anh mỗi ngày đều bận rộn như vậy, về rất muộn nhưng vẫn phải tới thăm tiểu thiếu gia, liền biết anh là một người bố tốt. Chỉ là ngoại trừ khi tiếp xúc với tiểu thiếu gia, anh đều mang bộ dáng người lạ chớ tới gần cho nên tôi nghĩ anh không muốn tiếp xúc nhiều với người khác thôi.”
Giọng nói của Tần Minh Nguyệt mềm mỏng yếu ớt, vẫn luôn cúi đầu, lúc nói chuyện bả vai còn hơi run run, giống như sợ lời nói của mình sẽ khiến Tư An Húc không vui.
Nghe Tần Minh Nguyệt thao thao bất tuyệt như vậy, Tư An Húc không biết nên cười hay nổi giận, những năm nay, anh vẫn đứng ở vị trí cao nhất này, người bên cạnh khi nói chuyện phải cẩn thận từng li từng tí một, chuyện tốt mới nhắc tới, nếu cảm thấy không ổn thì nhất quyết sẽ giấu diếm, đâu có giống như Tần Minh Nguyệt, mới nói có một câu, mà đã thẳng thắn kể ra hết.
“Người lạ chớ lại gần?”
Tư An Húc hừ lạnh một tiếng, nhìn Tần Minh Nguyệt vẫn đang cúi thấp đầu không dám nhìn mình, cười lạnh, đây là dám nói không dám nhận à?
“A?”
Không nghĩ tới Tư An Húc lại bắt được từ này mà vặn lại, Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với gương mặt lạnh lùng của Tư An Húc.
Từ trước tới nay cô vốn là người nghĩ gì thì nói đấy, nhưng trải qua nhiều năm ở chung với Lưu Chính Khải, cô cũng trở nên nhạy cảm hơn, biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, cô có thể cảm nhận được, khi nào người khác cảm thấy bất mãn với mình.
Vừa nãy bị Tư An Húc bức bách cho nên cô gần như không suy nghĩ gì đem lời trong lòng nói ra, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cô lại kêu chủ nợ của mình là người lạ chớ lại gần, mặc dù là sự thật, nhưng người khác nói như vậy chắc chắn anh sẽ không vui.
“Không, không phải…”
Tần Minh Nguyệt vừa định phủ nhận lời vừa nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tư An Húc cười như không cười kia, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, cô bỗng đỏ mặt, lại cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn Tư An Húc.