“……Từ từ….” Dưới sự cường hôn tham lam của Hoàng Tư Hàm, Chu Mạn Sâm cảm thấy không ổn mà dãy dụa. “…Từ từ! Hiện tại toàn thân em rất đau nhức, nếu anh thật sự làm xuống, em cam đoan ngày mai em sẽ thành ‘cương thi’, hơn nữa anh thật sư cho rằng em như thằng nhóc mười bảy mười tám có thể chịu được sao!”
Hoàng Tư hàm nghe xong ‘câu oán hận’ của Chu Mạn Sâm, cười hôn một cái, sau đó nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết bằng tốc độ nhanh nhất.”
“Định mệnh! Kia còn không giống nhau!” Nói không chừng còn càng không xong, Chu Mạn Sâm chán nản nghĩ.
Một tay lén lên ngực Chu Mạn Sâm, tay kia thì tìm được hạ thân Chu Mạn Sâm. “Em còn trẻ mà, em…không phải đã có phản ứng sao?” Cười gian nói.
“Anh cái đồ tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, muốn mưu sát em phải không?” Suy yếu thở dài.
“Ai nói….” Vân vê đầu nhũ hồng hồng, dùng ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn. “Phải nói, anh muốn cho em chết trong yên vui, đi đến thiên đường, em nói xem đây có phải là chủ ý tuyệt vời không?” Hoáng Tư Hàm ra sức kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cả người mệt mỏi, ngay cả sức chống cự cũng không có, Chu Mạn sâm tùy ý Hoàng Tư Hàm đùa nghịch. Chu mạn Sâm thở hổn hển nghĩ: Bản thân cậu không nên dây dưa cả ngày với tên ngoại tộc tϊиɧ ŧяùиɠ đầy não này!
Hậu huyệt vô số lần nghênh đón du͙© vọиɠ của nam nhân, nay trở nên mềm mại co dãn tự nhiên, dễ dàng vì ngón tay nam nhân mà mở đường. Theo đầu ngón tay đi tới, Chu mạn Sâm bắt đầu rêи ɾỉ đứt quãng. “Anh không thể nhanh lên sao! Xong việc cho lão tử đi ngủ!” Chu mạn Sâm cảm thấy hư không tức giận đến rống to, người này tuyệt đối là cố ý, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu xong lại để qua một bên.
Sao người này lại nói như vậy, một chút tình thú cũng không có, Hoàng Tư Hàm mị mị mắt đưa ngón tay vào trong miệng Chu Mạn Sâm, quẫy nhiễu.
“Ưm ưʍ..” Đầu ngón tay đùa nghịch cái lưỡi, rút ra đút vào, bản thân cậu không nghe theo sai sử, tự động phân bố nước bọt.
Du͙© vọиɠ vận sức chờ phát động cố ý ở phía sau ngay cửa vòng quanh, đè xuống. Du͙© vọиɠ của cậu liền lấy tốc độ kinh người mà thức tỉnh. Kết quả mặc kệ cậu mắng anh ta biếи ŧɦái như thế nào, cũng không thể kháng cự dụ hoặc của nam nhân này, xem ra bản thân cậu không chạy được rồi? Chu Mạn Sâm nhận mệnh thở dài ở trong lòng, vì thúc dục Hoàng Tư Hàm tiến hành bước tiếp theo, cậu bắt đầu mυ'ŧ ngón tay trong miệng, dùng đầu lưỡi âu yếm nó. Nhanh lên…dùng mắt ý bảo.