Người Vợ Siêu Sao

Chương 3-7

Chu Mạn Sâm trừu khóe mắt cùng khóe miệng, ngăn Thương Thừa Tuấn nhào tới bên mình, nói:“Cậu đừng kêu ‘Sâm ca’, tôi không thích ứng. Cậu bảo tôi lão Chu, tôi gọi là cậu lão Thương là được! Như vậy sẽ thân thiết hơn.” Giải thích nói.

“Được!” Nở một nụ cười thật tươi.

Nga, trời ạ! Ông trời của ta! Chu Mạn Sâm ôm đầu. Sao người này lại ăn mặc thành cái dạng này, nhưng cười lên vẫn dễ xem như vậy. Xem ra Lí Tu kia nói đúng, cậu ta cười là từ nội tâm phát ra, cho nên vô luận bộ dáng bề ngoài của cậu ta ra sao, nụ cười kia vẫn như trước động lòng người.

“Uy, lão Thương!” Chu Mạn Sâm ôm cổ Thương Thừa Tuấn.“Chẳng lẽ cậu không có quần áo ở nhà?” Đường đường siêu sao quốc tế Thương Thừa Tuấn sẽ không có quần áo ở nhà chứ ?

Thương Thừa Tuấn cúi đầu nhìn quần áo trên người, kéo tóc, mở miệng hỏi:“Quần áo này của tôi không được sao?” Phải không a! Đây là quần áo thể thao cậu thích nhất.

“Đúng vậy, không ra gì cả!” Chu Mạn Sâm lôi kéo Thương Thừa Tuấn đi ra ngoài. Hắn không nhìn thấy gì thì thôi, nhưng đằng này lại thấy. Cho nên phải đem cậu ta thu thập sạch sẽ.“Phòng thay đồ của cậu ở đâu?”

“Lầu hai, tận cùng bên trong!”

“Đi! Lão Chu ta sẽ làm cho cậu thấy!” Chu Mạn Sâm không nói hai lời trực tiếp lên lầu, đi đến phòng thay quần áo. Mở cửa phòng một vầng sang chiếu ra, làm cho Chu Mạn Sâm không mở được mắt.

“Versace, GianfrancoFerre, S.T.Dupont, Gucci, Pierre Cardin, Givenchy, Levi’s, Armani……” Chu Mạn Sâm trừng lớn mắt, nhìn hàng loạt quần áo sắp xếp chỉnh tề của siêu sao quốc tế. Mà phía dưới của mỗi kiện quần áo đề có trang sức và giày da đi kèm.“Đây đều là của cậu!” Trời ạ, nếu hắn có những bộ quần áo này, hắn sẽ mỗi ngày mặc một bộ.

Nhìn Thương Thừa Tuấn một thân đồ thể thao, Chu Mạn Sâm mong muốn đem người này thức tỉnh. Những quần áo này chính là để mặc, xem coi chuyện gì kìa, lãng phí, thật sự là lãng phí!

Thương Thừa Tuấn ngồi xổm góc tường nhìn Chu Mạn Sâm thật cẩn thận vuốt tây trang, cà vạt, còn có đồng hồ, không rõ vì sao người này lại có bộ dáng muốn khóc.“Sâm…… Không! Lão Chu, vì sao bộ dáng của anh như muốn khóc vậy, là vì những bộ đồ khó coi này sao?

Cái gì! Nếu những cái này không đẹp, vậy thì cái nào mới là đẹp! Chu Mạn Sâm vừa muốn mở miệng mắng, liền nghe Thương Thừa Tuấn tiếp tục nói:“Không quan hệ, Tu nói quần áo mới nhất sắp tới, những cái này anh ấy sẽ xử lí!”

“Cái gì!” Chu Mạn Sâm sợ hãi kêu lên. Những quần áo này có nhiều bộ còn chưa mặc qua, liền đem đi xử lí như vậy cũng quá lãng phí. Nơi này tùy tiện một bộ, hắn đều mua không nổi.“Lão Thương, cậu một năm kiếm được bao nhiêu tiền?” Những quần áo này nếu cậu ta từ bỏ, còn không bằng cho hắn, hắn đem lên mạng bán đấu giá.

“Không biết!” Thương Thừa Tuấn lắc đầu.

“Vậy hiện tại cậu có bao nhiêu tiền gởi ngân hàng?” Chu Mạn Sâm tiếp tục hỏi.

“Không biết!” Việc này tu nói cậu không cần quan tâm.

Trời ạ!“Chuyện lớn như vậy mà cậu không biết! Cậu có tiêu tiền hay không?”

Thương Thừa Tuấn như trước lắc đầu.“Đình nói tôi tiêu tiền loạn, cho nên muốn mua cái gì thì nói với anh ấy, anh ấy sẽ mua cho tôi!”

Hiện tại, Chu Mạn Sâm trăm phần trăm xác định, tài sản kếch xù của Thương Thừa Tuấn bị hai tên vô lương tâm kia chiếm đoạt, vì thế đau lòng ôm lấy Thương Thừa Tuấn.“Cậu, đứa ngốc này, bên người ngay cả tiền phòng thân cũng không có, nếu về sau Hoắc Văn Đình không cần cậu, cậu sống như thế nào!” Nâng đầu Thương Thừa Tuấn lên, đồi với Thương Thừa Tuấn vẻ mặt mơ hồ nói:“Lão Thương cậu yên tâm, về sau đi theo tôi, bảo đảm cậu có tiền kiếm!” Hai mắt tỏ sáng nhìn từng kiện từng kiện quần áo hàng hiệu thế giới, nghĩ cách lớn kiếm tiền.