Em Gái Là Phản Diện

Chương 8

"Tôi đúng là điên rồi, nên mới để cô sống tới ngày hôm nay!"

Nói rồi Cố Thiên Tuấn đưa mắt nhìn mấy tên đàn ông, lạnh giọng "Còn không mau ra tay?"

Bốn tên đàn ông khó khăn đứng dậy, đi về phía Tô Như Nguyệt, cô thấy thế, sợ hãi hét lên "Không được đến gần tôi, anh trai tôi là Tô Tử Kỳ, nếu mấy người dám làm gì tôi, anh trai tôi sẽ không tha cho mấy người!"

Bước chân của họ dừng lại, đưa mắt nhìn Cố Thiên Tuấn, hắn cười khẩy nhìn Tô Như Nguyệt "Cũng biết kiếm người để dọa người khác quá nhỉ?"

Hy vọng của Tô Như Nguyệt vừa chớm nở, lại bị một câu nói khẳng định lạnh lùng của Cố Thiên Tuấn làm sụp đổ "Tô Tử Kỳ sẽ không quan tâm đến cô ta đâu!"

Tô Như Nguyệt thấy bốn tên đàn ông từ từ bước lại phía cô, một người sờ soạng người cô, lại thêm một người tháo nút cổ áo cô, lời nói thô tục từ miệng họ thốt ra "Tiểu mỹ nhân, anh nhất định khiến em rêи ɾỉ sung sướиɠ!"

Tô Như Nguyệt run rẩy đẩy bàn tay hắn ra, nhưng không tác dụng, bọn chúng vẫn cứ thế sờ soạng người cô, một tên còn càng rở thò tay vào váy cô sờ soạng.

Tô Như Nguyệt la lên một tiếng, dùng sức đạp hắn, khiến hắn ngã ra đất, hắn tức giận tát cô một cái, khiến mặt cô đau rát.

Long Roy thấy thế hét lên với tên vừa đánh Tô Như Nguyệt "Nhị Phùng, nếu mày dám đυ.ng vào Tiểu Nguyệt, tao nhất định bắt mày chết, Tô Tử Kỳ không làm, tao sẽ làm!"

Tên được gọi là Nhị Phùng nghe thế, quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, giọng run rẩy "Cố thiếu gia, lúc nãy chúng tôi cũng chỉ làm tới đây với cô gái kia thôi!"

Bọn họ cũng chỉ được thuê mà thôi, người nào bọn họ cũng không thể đắc tội, huống hồ cô gái này còn là em gái Tô Tử Kỳ, tuy Cố Thiên Tuấn nói hắn không quan tâm, nhưng ai biết được chứ? Dù sao vẫn là em gái hắn, bọn họ chưa muốn chết sớm như vậy đâu.

Cố Thiên Tuấn nhíu mày "Lúc nãy mày cũng có đánh Tình Nhi?"

Nhị Phùng sợ hãi cúi đầu "Chỉ là...chỉ là.."

"Chỉ là thế nào? Không nói rõ, tao lập tức khiến mày không thể nói!"

Cố Thiên Tuấn mặt đầy sát khí nhìn vào Nhị Phùng, Nhị Phùng sợ hãi chỉ vào cái roi da nằm một góc "Có người bảo chúng tôi trước là đùa giỡn với cô gái kia một chút, sau thì dùng roi da đánh cô ta, chúng tôi cũng chỉ là được thuê, người thuê nói sao, chúng tôi nghe vậy, xin Cố thiếu gia tha cho chúng tôi"

Vẻ mặt Cố Thiên Tuấn đen lại, hai tay siết chặt, cho thấy hắn đang rất tức giận!

Cố Thiên Tuấn nhìn chằm chằm vào Tô Như Nguyệt, cô lại dám bày ra trò này sao? Đúng là chuyện xấu xa gì cô cũng có thể làm, nếu như hắn không đến kịp, có phải Tình Nhi sẽ chết trong tay cô hay không?

Nghĩ như thế, Cố Thiên Tuấn không kiềm chế được sự tức giận, đi đến nhặt roi da lên, rồi lại đi đến đứng gần Tô Như Nguyệt, nhìn cô từ trên xuống, thấy cô ôm cổ áo, mắt có chút đỏ, hắn nhếch môi một cái, thẳng tay dùng roi đánh xuống người cô.

"Tô Như Nguyệt, hôm nay tôi sẽ dùng trò của cô, trả lại cho cô!"

Tô Như Nguyệt bị đánh bất ngờ, la lên một cái, chưa kịp phản ứng, thì một roi khác đã quất xuống người cô, cứ như vậy, từng roi, từng roi quất xuống, cô cảm thấy toàn thân đau đớn, áo sơ mi trắng trên người cũng nhuộm thành màu đỏ.

Tuy Tô Như Nguyệt thường xuyên bị ba dượng đánh, nhưng dù sao sức ba dượng lúc say sỉn, đánh có đau, nhưng không đến nổi không thể chịu được, nhưng những roi này, từng cái, rồi từng cái quất vào người cô, cô cảm thấy như thịt nát xương tan vậy.

Đau!

Thật sự là quá đau!

Long Roy tái mặt hét lớn "Cố Thiên Tuấn, anh điên rồi, như vậy sẽ đánh chết Tiểu Nguyệt đó, là tôi, là tôi làm, anh hãy đánh tôi đi!"

Nhưng giờ này, Cố Thiên Tuấn không còn nghe được điều gì, ngoài tiếng khóc cùng tiếng la thất thanh của Tô Như Nguyệt, hắn phải trút giận cho Tình Nhi, phải khiến Tô Như Nguyệt nhớ được sự trả giá do chuyện mình gây ra.

Tô Như Nguyệt không thể làm gì, ngoài kêu la, nước mắt rơi lả chả, toàn thân cô đau tới mức không còn sức để xin Cố Thiên Tuấn tha cho mình, nhưng nếu cứ như vậy, cô thật sự sẽ bị hắn đánh cho chết thôi.

Long Roy dùng hết sức, đẩy ngã hai tên gác cửa, vội vã chạy ra ngoài, Cố Thiên Tuấn liếc mắt một cái, không ngăn cản, nhìn Tô Như Nguyệt mỉa mai "Đến hắn cũng bỏ mặc cô, thì cô còn mong ai sẽ nhớ đến cô? một người dùng mọi thủ đoạn để hại người khác như cô, chẳng ai cần đâu"

Không biết đây là lần thứ mấy, cô cảm thấy Tô Như Nguyệt trong truyện thật ngốc, một người như Cố Thiên Tuấn, nhẫn tâm, kiêu ngạo, trong mắt chỉ có Dương Lâm Tình, thì cô ấy làm sao có thể thích được? nếu có thể, cô thật sự muốn tát Tô Như Nguyệt trong truyện một cái, để cô ấy có thể tỉnh ra.

Nhưng cô không thể để mình cứ như vậy mà chết đi, cô dùng hết sức lực, yếu ớt nói "Anh tha cho tôi đi, tôi sẽ không thích anh nữa, sẽ không bám theo anh nữa, anh hãy tha cho tôi đi!" Nói xong nước mắt vẫn không kiềm chế được sự đau đớn thể xác mà chảy ra.