Không Ai Chọc Nổi Ba Nhỏ Nhà Cháu Đâu

Chương 19

Bữa trưa rất phong phú, Thương Vũ Hiền vừa đặt bát cơm xuống, bên kia Sâm Lãng đã hầm xong món nạm bò cho bữa tối.

1 giờ chiều, hai người đàn ông đứng trước bồn rửa, đang đưa lưng về phía bên này rửa chén, một bóng lưng chân dài vai rộng, một bóng lưng thon dài cân đối, thì thầm to nhỏ không biết đang nói cái gì.

Tiểu Đoàn Tử cầm quyển truyện, trốn ở đầu bên kia của tủ bếp, ngửa cổ nghe lén một lúc, cả buổi cũng nghe không hiểu, nhàm chán ném quyển sách bìa cứng trong tay xuống đất.

Phạch một tiếng.

Sâm Lãng giật mình, lau khô tay, đi tới trước người Tiểu Đoàn Tử ngồi xổm xuống: "Sao vậy, sao nổi nóng thế?"

"Hôm nay thứ bảy." Đường Đường mấp máy môi, nói nhỏ, "Buổi chiều, chỉ ở yên trong nhà thôi ạ?"

Sâm Lãng còn chưa kịp hỏi lại, Thương Vũ Hiền từ phía sau bước tới, rũ mắt, "Thương Ngôn Diệp, mới ra ngoài một chuyến, đã ham chơi rồi?"

Đường Đường ngước đầu, sợ đến há miệng, nước mắt rưng rưng, vội lắc đầu, "Không phải, không phải, không phải con, con không có muốn đi chơi, con chỉ... muốn, muốn hỏi một chút, Đại Ca Ca... với ba... ừm, đúng rồi, hai người đi hẹn hò đi!"

Thương Vũ Hiền: "..."

Sâm Lãng: "?? Khụ!"

Tiểu Đoàn Tử ôm lấy cổ Sâm Lãng, đôi chân ngắn cũn trèo lên trên, "Đại Ca Ca, anh với ba, chiều đi hẹn hò đi, có em ở đây, yên tâm đi, em ở bên cạnh, trông chừng đồ giúp hai người."

Sâm Lãng: "......"

Thương Vũ Hiền lạnh mặt: "Để được đi chơi, phải bày đủ chuyện như vậy, hả?"

"Nghiêm túc vậy làm gì?" Sâm Lãng quay đầu lại lườm hắn một cái, rồi quay lại với vẻ mặt cưng chiều, "Đường Đường, trưa nay chúng ta ra ngoài rồi, em vẫn chưa làm bài tập đúng không? Bữa khác, nếu Đại Ca Ca có hẹn hò, sẽ dẫn Đường Đường theo, chịu không?"

"Bữa khác? Dạ được dạ được." Tiểu Đoàn Tử vui vẻ lại ngay, "Bữa nào ạ?"

"Bữa nào cũng không được!" Bác bỏ nhanh quá, còn chưa sắp xếp được ngôn ngữ, Thương Vũ Hiền suy nghĩ một lát, hừ lạnh một tiếng, cất bước đi vào phòng khách, "Người lớn làm việc, con đi theo làm gì, không phải chưa làm bài tập sao, đi làm mau đi."

Tiểu Đoàn Tử tan nát cõi lòng mím môi lại, "Con hơi buồn ngủ..."

Thương Vũ Hiền lạnh lùng: "Làm bài tập."

"Ư..."

Mí mắt Sâm Lãng giật lên, sợ đứa nhỏ sẽ gào khóc, mau chóng bế bé lên, "Này, 3 phút không làm con khóc, trong lòng khó chịu lắm đúng không, con người anh sao xấu tính vậy?"

"Ừ, ai tốt thì cậu tìm người đó đi hẹn hò đi."

"..."

Sâm Lãng bị nghẹn họng cả buổi, vội nói: "À thì, Lão Thương, đợi tôi qua phỏng vấn, tôi với anh đi làm một ly, tôi bao, chúng ta đi hẹn hò?"

"Không rảnh."

"..."

---

Thế là, Đường Đường mới ăn cơm trưa xong, vốn có thể hưởng thụ khoảng thời gian buổi chiều tốt lành, cũng vì một câu đề nghị vô tư, không đứng đắn, bị ba theo dõi làm bài tập.

Hu hu hu.

"Nín, khóc cái gì, con nhà ai mà không làm bài tập?"

Trong phòng trẻ em ở lầu 2, Đường Đường ngồi trước bàn học, như bé chuột con bị một con mèo trắng lớn nhìn chằm chằm, không dám động đậy chỉ lo cúi đầu làm bài tập.

Thương Vũ Hiền mặc đồ ở nhà nhạt màu, ngồi trên sôpha lật cuốn sách bản gốc tiếng Anh gì đó, cũng không hề nhấc mí mắt lên: "Hẹn hò, yêu đương, bạn trai, kiểu nói của người lớn này, con học ai thế? Trong trường có dạy con mấy thứ này à? Sau này không được nói nữa, không đứng đắn, không phải từ mà một đứa trẻ ngoan nên nói."

Mặt mày Đường Đường toàn là nước mắt, cầm bút chì nhỏ, run tay, nắn nót viết chữ Khải trên giấy kẻ ô vuông, cả người co rút, "Dạ, hức."

"Trả lời."

"Vâng, hức, con, hức con biết hức, biết sai rồi, ba."

"Ngồi thẳng, mắt gần vở quá rồi."

"Dạ."

"Nín đi, đừng quẹt nước mũi, dơ sách là con phải viết lại, biết chưa?"

"Hức."

Sâm Lãng: "......"

Đậu, tai sắp điếc rồi, đây là bố đẻ à, thật không thể chịu nổi mà!

Bố mẹ dạy bảo con cái, là chuyện hiển nhiên chính đáng, Sâm Lãng vốn không định nhúng tay vào -- đặc biệt là bố, chủ của một gia đình, truyền thống của Trung Quốc là như vậy, "bố" là quyền uy, là cường quyền, là quy định, khi người bố giáo dục con cái, dù nói đúng hay sai, đánh hay mắng, cũng không cho phép bất kỳ người nào ngang ngược can thiệp.

Thế nhưng, thật sự quá đắng lòng.

Ma quỷ, đây là ma quỷ mà.

Một tên đại ma đầu cả ngày chỉ biết lạnh mặt tính tình đáng sợ, dựa vào đâu làm Tiểu Đoàn Tử cuteo nhà tôi sợ như thế, dựa vào đâu? Hả?

Sâm Lãng nhịn đến đau lòng, lại không thể hạ thấp mặt mũi bố đứa trẻ trước mặt nó, thầm mắng trong lòng trăm ngàn lần, nhịn lại, không phản bác lời của Thương Vũ Hiền nói, yên lặng đi tới bên cạnh Tiểu Đoàn Tử ngồi xuống.

Sâm Lãng nhấc cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy của đứa nhỏ, muốn tiếp thêm chút dũng khí và sức mạnh cho bé.

Đường Đường có người an ủi, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, nhỏ giọng: "Đại, Đại Ca Ca, ư, hu hu hu..."

Ấn đường Thương Vũ Hiền nhíu lại, lạnh nhạt nói: "Nín đi, con gái con đứa, đừng hở một chút là gào khóc uy hϊếp người khác, quen rồi sao, hả? Ai chiều được con?"

Sâm Lãng cực kỳ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn người đàn ông một chút, thật sự không hiểu rốt cuộc sao hắn có thể vừa nhàn nhã đọc sách uống cà phê, vừa dùng những lời lẽ độc ác chỉ trích con gái mình.

"Khoan đã, Lão Thương, được rồi mà, nó còn nhỏ, con bé biết sai rồi, không phải vừa nãy mới nhận sai sao, cũng biết cố gắng học tập để ngày một tiến bộ, phải không Đường Đường?"

"Hu hu hu hức..."

Thương Vũ Hiền nhịn cười, duỗi tay ra: "Sâm Lãng, qua đây, qua chỗ tôi này."

Sâm Lãng trợn mắt: "Bớt đi, đừng nũng nịu với tôi, tên cặn bã âm u mưa nắng thất thường đánh con nhà anh."

Thương Vũ Hiền: "......"

Đường Đường nghe thấy Đại Ca Ca làm chỗ dựa cho mình, bỗng chốc có thêm sức mạnh, bật khóc nức nở.

Mí mắt Thương Vũ Hiền giật lên, "Xem đi, đã nói đừng để ý tới nó, kiểu này đừng có để ý, càng quan tâm tới, nó càng không dứt, để tôi xem nó khóc đến bao giờ." Hắn lật một trang sách, thì thầm nói, "Tuần trước nghỉ, tôi mặc kệ nó, bài tập không viết một chữ, cô Trương nhắn tin cho tôi, nghiêm khắc phê bình nó, tôi bị cô nói tới xấu hổ muốn chết."

Sâm Lãng dở khóc dở cười: "Đến mức đó sao, sang năm mới học lớp lá, bây giờ mới nhà trẻ, con bé có biết gì đâu, cũng chẳng bài tập ghê gớm gì, cô cũng chỉ thuận miệng phê bình một câu, dạy con không phải gấp gáp trong một lúc, anh như vậy nó sẽ có bóng ma trong lòng..."

"Cô giáo thật sự phê bình con bé sao?" Thương Vũ Hiền cười khổ một lát, lật một trang, "Gia giáo, giáo dưỡng, tôi nghĩ, lời khen một người phụ nữ hay nhất, là "Nhà cô ấy dạy tốt quá", "Cô ấy rất có giáo dưỡng" -- gia giáo, là gia đình cho, tôi không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh; giáo dưỡng, tôi biết, tôi nuôi nó, nuôi cũng không tốt, nếu như, ngay cả "dạy" tôi cũng không làm được..."

Thương Vũ Hiền nói ra những lời này, từng câu từng chữ, từ đầu đến cuối không hề giương mắt, hắn cúi đầu cụp mắt, tao nhã ngồi trên sôpha đọc sách, trước cửa sổ sát đất.

Dưới ánh nắng mặt trời, Sâm Lãng không nhìn rõ vẻ mặt hắn.

Không hiểu sao, cảm nhận được rồi...

Hắn bất lực đến đau lòng.

Muốn nói với hắn chút lời an ủi gì đó, nhưng không thể làm vậy trước mặt đứa nhỏ.

Sâm Lãng im lặng, không chống đối hắn nữa, xoay người lại nói nhỏ với Đường Đường: "Đừng khóc nữa cục cưng, sắp khóc tới ói ra, phí hết bữa trưa rồi."

"Nhưng, Đường Đường, đau lòng... quá mà... Hu hu hu... Không nín được... Cứ, rơi nước mắt mãi... Còn, còn nấc nữa... Hu hu hu hu hức ... Hức... Sao hoài vậy nè... Em, tội nghiệp quá, em xót cho, em quá... Hu hu hu hu ư ư..."

Sâm Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tiểu Đoàn Tử đau khổ than thân trách phận, khóc tới ruột gan đứt từng khúc, còn thiếu chút chôn hoa thôi.

Nhóc con nghịch ngợm này làm người ta muốn cào tường thật.

Sâm Lãng nhẫn nhịn, lỗ tai ong ong hết cả lên, bỗng nhiên trừng mắt nhìn: "Đúng rồi, Đường Đường, trước đây em từng hẹn hò rồi sao?"

Đường Đường ngơ ra, khóc tới khuôn mặt nhỏ cứng đờ, quay đầu lại nhìn về phía ba, "Hức? Hẹn... hả?"

Sâm Lãng: "Không phải, không nói hẹn hò, là đi chơi với ai đó, đi khu giải trí, xem phim vân vân, từng được đi lần nào chưa?"

Đường Đường suy nghĩ một chút, lau nước mắt, thút thít nói: "Có, từng xem rồi."

Ừ vậy đi!

Có chủ đề là tốt rồi.

Sâm Lãng ôm Tiểu Đoàn Tử từ trên ghế nhỏ lên, đặt lên đùi mình: "Đi với ai thế, đi xem phim sao, với ba mẹ sao, chúng ta chơi trò chơi hồi tưởng ký ức đi, dù không ra ngoài chơi được, ký ức đẹp đẽ cũng có thể làm một ngày trở nên đáng yêu đấy."

Dưới cửa sổ sát đất, ngón tay vân vê trang sách dừng lại.

Thương Vũ Hiền khẽ ngây người, bỗng nhiên giương mắt lên, nhìn góc nghiêng của Sâm Lãng.

Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của đối phương, Sâm Lãng nhạy bén nhìn qua bên kia.

Thương Vũ Hiền híp mắt: Đánh lạc hướng con bé?

Sâm Lãng vội vàng lắc đầu: Kế tạm thời!

"Không phải." Đường Đường cúi đầu nói, "Không phải khu giải trí, em chưa từng đi..."

"Không an toàn, nguy hiểm rình rập." Thương Vũ Hiền né tránh ánh mắt, "Có trường nào mà dẫn trẻ con đi tới mấy chỗ đó chứ, tụi nhỏ sẽ sợ."

Người sợ thật ra là anh đúng không?

Ánh mắt Sâm Lãng dừng lại trên mặt Thương Vũ Hiền, cười hỏi Đường Đường: "Sao, xem phim gì với mẹ, ba có đi không, nói cho Đại Ca Ca nghe được không?"

"Không phải xem phim, từng đi một lần." Đường Đường vô cùng xoắn xuýt, vẻ mặt như nuốt phải rắn, "Hồi nghỉ hè, ba dẫn em đi chơi, dẫn em xem... hát opera."

Sâm Lãng: "?? Hát opera?"

"Hát opera." Đường Đường gật đầu xác nhận.

Sâm Lãng: "Trời đất."

Opera cái quái gì?

Đứa bé 5 tuổi được nghỉ hè, ra ngoài chơi một lần, dẫn con bé đi xem hát opera?

Do cấp bậc xã hội hạn chế trí tưởng tượng của ông đây rồi?

"Anh bạn nhỏ, vẻ mặt đó của cậu là sao đây?" Thương Vũ Hiền không giương mắt, dường như đã nhìn thấu sự biến hoá nội tâm của đối phương, "Nó không còn nhỏ nữa, nên hun đúc thì hun đúc, nên bồi dưỡng thì bồi dưỡng, nghe không hiểu, cũng có thể xem hiểu, tôi hỏi con bé có thích không, nó gật đầu nói thích."

Vậy sao, anh dùng gương mặt đẹp trai lộ ra ánh mắt đáng sợ đó, nhìn chằm chằm người ta hỏi ai dám nói không thích?

"Hiểu thật sao?" Sâm Lãng phì cười, "Đường Đường, nói anh nghe, em hiểu thật hả?"

Trẻ con thường mau quên, có đề tài để nói, Tiểu Đoàn Tử liền ngưng khóc, lén giương mắt nhìn ba, "Dạ, Đường Đường, là một cô gái, nên em hiểu mà."

Thương Vũ Hiền khẽ nhếch cằm, lộ ra tia cười kín đáo, dè dặt lại tự hào, nhưng mở miệng nói lại lạnh đến mức rơi vào hầm băng: "Cho nên nói, nó cái gì cũng hiểu, chỉ giả bộ tội nghiệp, ra vẻ, tùy hứng, khôn vặt, muốn trốn tránh những chuyện mình không thích làm, có thể trốn được lúc nào hay lúc đó."

Sâm Lãng mặc kệ hắn: "Vậy em nói Đại Ca Ca nghe chút, Đại Ca Ca còn chưa từng xem hát opera nữa, hát opera rốt cuộc là gì vậy?"

"-- Dạ? Thì là... trên sân khấu..."

Tiểu Đoàn Tử đầu tiên là mê mang một chút, ngẩn ra, há miệng, suy nghĩ hồi lâu cũng không trả lời được.

Thương Vũ Hiền hạ thấp âm thanh: "Thương Ngôn Diệp, con nói dối ba?"

Đường Đường giật mình: "Không, không có, con biết, thật mà."

"Vậy, nói sơ một chút, em cảm thấy, nhạc opera ba dẫn em đi xem, là gì thế, có phải có người hát không, còn làm gì nữa?" Sâm Lãng gợi ý một chút cho bé.

Nhận được ánh mắt cổ vũ của Đại Ca Ca, Tiểu Đoàn Tử nghiêng đầu, nói một cách hoàn chỉnh: "Chính là, một bậc anh hùng, bị người ta đâm một dao, sau đó, liền nhìn máu tươi ào ào tuôn rơi phía dưới của mình, cất cao giọng hát đầy đau khổ, thâm tình, không thể dứt."

Sâm Lãng: "......"

Đây là bậc anh hùng sao, đây mẹ nó là tên ngố mà?

Sắc mặt Thương Vũ Hiền không tốt lắm: "......"

"Ừm, đúng rồi." Sâm Lãng khó khăn nói, "Cục cưng, nhận xét đó, của em... độc đáo ghê..."

Đột nhiên, Thương Vũ Hiền đứng dậy, quyển sách trong tay bị ném lên sôpha, lạnh mặt: "Hết nói nổi! Được rồi, khóc xong chưa?"

Đường Đường ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên đùi Đại Ca Ca: "Dạ."

Thương Vũ Hiền: "Không khóc nữa à? Nói chuyện một hồi hăng hái lên rồi sao?"

Đường Đường: "Dạ!"

Thương Vũ Hiền: "Đừng viết nữa, đi ngủ trưa đi."

Đường Đường: "......"

Sâm Lãng: "????"

Đậu má?

Lúc mới ăn cơm trưa xong, không cho người ta ngủ, ép nhóc con làm bài tập cho bằng được, viết một nửa cũng đến chiều rồi, lại kêu người ta đi ngủ trưa?

Quỷ thần ơi, đây là chuyện người làm à?

Chẳng trách lúc sáng nói đi chợ, vừa nhắc tới thứ 7 ba ở nhà, Tiểu Đoàn Tử khóc đau khổ gần chết. Sâm Lãng không thể nhịn được nữa, đứng lên, ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, không nói thêm lời nào đi ra ngoài, nghiêng đầu liếc Thương Vũ Hiền một cái.

Khoé môi Sâm Lãng hiện ra sự chế giễu: "Anh Thương, dương khí của anh nặng quá, không hài hoà đâu, bao lâu chưa giải quyết rồi?"

Thương Vũ Hiền: "......"

---

"Vào đi."

Lầu 3 cuối hành lang, Sâm Lãng gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp lại rồi đẩy cửa phòng ra.

"Ngủ rồi à?" Thương Vũ Hiền ngồi trước bàn máy tính, đang dùng laptop xem tài liệu gì đó.

Sâm Lãng bước vào cửa, đứng ở cửa phòng sách, "Không có, đưan điện thoại cho con bé rồi, bật truyện thiếu nhi, nó nghe thích lắm."

Căn phòng tối om, tập văn kiện chất thành núi để trên bàn, dưới bàn có cục giấy vo tròn, cả phòng lộn xộn đến cạn lời, tủ sách hai bên cao tới trần nhà, sách chật kín cả tủ.

"Dì giúp việc một tuần tới hai lần, không có vào phòng này." Có lẽ nhìn ra sự ghét bỏ trong ánh mắt của chàng thanh niên, Thương Vũ Hiền lạnh nhạt nói, trong giọng nói có ẩn chứa thêm lời giải thích.

"Vừa nãy." Sâm Lãng có chút để ý, "Anh... anh dạy con, tôi có nói nhiều mấy câu, anh giận sao?"

"Không." Thương Vũ Hiền không hề quay đầu lại, dư quang thấy anh không nhúc nhích, duỗi cánh tay ra, "Vào đây."

"Không được đâu, anh đang làm