*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng còi về đích vang lên.
Thầy trọng tài cầm tờ giấy nhỏ xem đi xem lại, nhìn Sâm Lãng đang cười híp mắt, rồi ngẩng đầu nhìn kỹ "Vật được mượn tới" Thương Vũ Hiền, nhét tờ giấy vào trong tay đứa nhỏ, qua hỏi trọng tài lớp khác.
Mấy cô giáo quan sát "Chiến lợi phẩm" của đội Vàng, bày dáng vẻ kích động "Tôi có lời muốn nói nhưng tôi không nói đâu", xác nhận ánh mắt nhau, trọng tài chính thâm trầm gật gật đầu.
Giơ cờ nhỏ màu vàng lên:
"Vật mượn hợp lệ, hạng nhất, Hoa Hướng Dương!"
Phát loa: 【... Lớp nhận giải thưởng cuộc thi tiếp sức, quán quân: lớp Hoa Hướng Dương!】
Trên bục trao giải, Tiểu Đoàn Tử vẫy tay với hai người đàn ông ở phía dưới.
Toàn thân Sâm Lãng bủn rủn, ngồi xụi lơ trên ghế trẻ em, giơ cao hai tay để đáp lại. Sau đó khoác thêm áo phao, lau đi giọt mồi hôi nhỏ trên trán, nhận lấy điện thoại từ trong tay cô Tiểu Trương.
"Chụp không ít hình nhỉ, đã làm phiền cô rồi." Sâm Lãng nói.
Cô Tiểu Trương cười khanh khách: "Không phiền, đều là kỷ niệm mà."
Sâm Lãng mở album ra, ngón tay lướt qua bức ảnh hội thao trên màn hình, một mình bay bổng cười ngây ngô một hồi, liên tục nhét mấy cái bánh gấu Koala vào miệng, tỉnh táo lại, quay đầu nhìn người đàn ông đứng nghiêm bên cạnh.
"Đứng ngây ra đó làm gì, lại đây xem chung đi."
Bắt lấy cánh tay Thương Vũ Hiền, kéo hắn cúi người xuống.
"Ăn hai cái đi, bổ sung nhiệt lượng." Bánh nhỏ đặt vào tay người đàn ông, đưa điện thoại tới trước mặt đối phương, Sâm Lãng nói: "Hội thao, chụp làm kỷ niệm, sau này sẽ là đồ quý, chú chọn trước đi, mà sao tôi gửi cho chú đây?"
Thương Vũ Hiền khéo léo từ chối quà vặt, hơi do dự: "... Ừm."
Sâm Lãng: "???"
Đối phương không nói tiếng nào, Thương Vũ Hiền tưởng anh không nghe thấy, nhận lấy điện thoại của Sâm Lãng, nhìn thẳng vào mắt anh, gật đầu: "Ừm, có thể."
Sâm Lãng: "......"
Giọng điệu cấp trên xét duyệt báo cáo là sao đây?
Mẹ kiếp, không làm nữa!
Ông trời này thật sự không cách nào tán gẫu được.
Wechat này, mail này, số điện thoại này, ừm là cái quỷ gì?
Ánh mắt Thương Vũ Hiền chuyển từ trên gương mặt đẹp trai không nói nên lời đó đến trên màn hình điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào một tấm khá là đẹp trong album.
Liếc mắt đã thấy bên trong bức hình, bé gái mặc váy, cưỡi trên cổ Sâm Lãng...
Sắc mặt người đàn ông tối sầm.
Nhìn xuống nữa --
Kẹp chạy, vác chạy, cõng chạy;
Nâng trong vòng tay hôn mãnh liệt.
Thương Vũ Hiền: "..."
"Sao, tấm này, còn tấm này, góc chụp đẹp thật." Sâm Lãng khoe khoang giới thiệu, đối phương rất lâu vẫn chưa đáp lại, nhìn qua bên cạnh, đối diện với tầm mắt của Thương Vũ Hiền.
Không hiểu sao cảm thấy sau lưng lạnh run.
Sâm Lãng: "???"
Thương Vũ Hiền: "..."
Vừa nãy Thương Vũ Hiền đã nghe được lai lịch của thanh niên này từ trong miệng các phụ huynh, cũng không phải giáo viên của trường.
Trường vậy mà cho phép người ngoài vào tiếp cận mấy đứa nhỏ???
Một người đàn ông xa lạ, quăng ném con gái mình như đồ chơi.
Vừa kéo vừa ôm vừa hôn vừa gặm...
Sắc mặt Thương Vũ Hiền không tốt lắm, nhìn chằm chằm Sâm Lãng không hề chớp mắt, ánh mắt tựa như một con dao sắc nhọn.
Ngón tay từ từ ấn lên "Chọn tất cả", sau đó chạm vào "Xoá".
"Chú làm gì vậy?"
Sâm Lãng vươn tay giật lấy, giật hụt, nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử từ xa đi tới, anh hạ thấp giọng, "Tôi nói chú đừng có quậy, chú không quyền xóa đồ của tôi, mau trả lại cho tôi!"
Khoé môi Thương Vũ Hiền mang theo ý cười, "Tôi không có quyền, đầu óc cậu chứa bã đậu à?"
Sâm Lãng: "..."
Xoá tất cả?
Xác định.
"... Đừng!"
Định luật người đẹp tâm thiện đã nói đâu rồi?
Đầu bị cửa kẹp thành ra thế nào mới thân thuộc đến trình độ chia nhau xem ảnh với hắn?
Vốn là không quen biết, mình cũng không có quan hệ gì với Tiểu Đoàn Tử.
Không lẽ là...
Ghen tị?
Hắn ghen tị với mình và Tiểu Đoàn Tử chụp ảnh thơm nhau.
Ghen tị cho đủ đi.
Nhưng bức ảnh vô tội mà, cũng không thể trở về năm 5 tuổi nữa, bức ảnh hội thao cuối cùng, qua 2 tháng nữa, Đường Đường đã 6 tuổi rồi.
Đứa bé đó thông minh đáng yêu, Sâm Lãng rất thích, bức ảnh không còn, trong lòng anh rất khó chịu, trán căng ra, đôi mắt đỏ lên, căm tức nhìn ông chú trước mắt.
Thương Vũ Hiền: "Cậu muốn khóc à?"
Sâm Lãng: "..."
Thương Vũ Hiền: "Tôi không biết dỗ đâu."
Sâm Lãng: "......"
Suýt nữa phun ra một họng máu.
Lúc này, Tiểu Đoàn Tử chạy tới trước mặt hai người, vẫn còn cách Sâm Lãng một đoạn, đã muốn giơ tay ra ôm Đại Ca Ca một cái.
Thương Vũ Hiền nhanh trí đứng dậy trước đối phương, bước tới, ôm lấy đứa nhỏ.
"Đại Ca Ca, mau nhìn cúp của em này!" Tiểu Đoàn Tử hưng phấn tột độ, giãy giụa mấy lần trong lòng bố, nhìn về phía Sâm Lãng, nhào người tới trước một cái.
"Cẩn thận!"
Sâm Lãng liền vội vàng đứng lên, vịn vạt áo trước của đứa trẻ.
"Buông ra."
Thương Vũ Hiền tránh sang một bên, đẩy tay anh ra, vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh pha lẫn ba phần chán ghét, "Hôm nay vô cùng cảm ơn cậu, nhưng hi vọng sau này đừng gặp nhau nữa."
Nói rồi còn che chở đứa nhỏ vào lòng, cảnh giác lùi nửa bước, trong ánh mắt tràn đầy lời nhắc nhở "Đừng tới đây".
Sâm Lãng buồn bực: "Có ý gì?"
Vừa dứt lời, nghe thấy đối phương trầm giọng nói hai chữ:
"Biếи ŧɦái."
Đơn giản, thô bạo, sáng tỏ, oán giận.
Sâm Lãng mơ màng : "???"
Chờ chút, sao lại dùng ánh mắt giống như nhìn ruồi mà nhìn tôi vậy?
Chắc không phải...
Chắc không phải bị tưởng là yêu râu xanh đâu nhỉ?
Thương Vũ Hiền bình tĩnh nghiêng người sang, ngăn cản tầm mắt đứa nhỏ, nhìn chằm chằm đôi mắt của Sâm Lãng, gắt gao nhìn chăm chú một hồi, môi mỏng khẽ động đậy, phẩy tay áo bỏ đi.
Mọi hành động cử chỉ đều thong dong, bộc lộ hết vẻ trầm ổn, khéo léo và tao nhã.
Nhưng cái khẩu hình "Cậu cẩn thận chút cho tôi", là đàn ông đều hiểu nhỉ?
Nếu là H-GAME, chỗ này chắc sẽ khơi ra một CG nội dung vở kịch:
Ba đứa bé và mình sẽ có một cuộc chiến thế kỉ, thiên lôi địa hỏa, hôn thiên ám địa, vừa quật, vừa chửi rủa, ví dụ như là: Cái loại rác rưởi, yêu râu xanh, yêu loli, thứ khốn nạn... như mày.
"..."
(*): một dạng video hay trò chơi máy tính Nhật Bản có nội dung khiêu da^ʍ, thường mang phong cách nghệ thuật của anime dưới dạng đồ họa tĩnh, 2D hay 3D.
Cả gương mặt đều não bổ đỏ hết rồi: "..."
Sâm Lãng: "!!!"
Trong ánh mắt sắc bén của người đàn ông để lại, trợn mắt há hốc mồm không nói nên lời.
Sử dụng tay Nhĩ Khang."Không phải, tôi không phải ta không có, chú à, chú chờ đã chú hiểu lầm rồi..."
---
Cô Tiểu Trương trông chừng mấy bạn nhỏ xong, rửa sạch tay ở ngoài khu rửa mặt, lúc đi tới bên cạnh Sâm Lãng cố ý vẩy vẩy tay, mấy giọt nước bắn lên mặt anh.
Sâm Lãng giờ mới thanh tỉnh lại, lau mặt, thở một hơi dài.
Cô Tiểu Trương thấy vẻ mặt anh không tốt, liền hỏi: "Sao vậy, ba Đường Đường đâu rồi, dẫn bé đi nghỉ ngơi rồi hả?"
Sâm Lãng: "..."
Sợ là đi báo cảnh sát rồi.
Trong chớp mắt ông chú đó lộ ra vẻ chán ghét, ánh mắt thì như nhìn thấy vi khuẩn trong đất.
Rõ ràng là hắn có chứng hoang tưởng bị hại.
Cô Tiểu Trương lo lắng nói: "Mấy tháng nay, tâm trạng Đường Đường không tốt lắm, càng ngày càng không hoà nhập, tinh anh xã hội như anh Thương đầu bận rộn như vậy, cuồng công việc, anh ấy tới được, thật sự là quá tốt rồi."
Sâm Lãng: "..."
Tinh anh xã hội?
Bốn chữ này có độc, sao làm cho người ăn không ngồi rồi trong nhà đây chịu nổi?
Tinh anh thì có quyền không cho dân đen cơ hội giải thích à?
Thực sự quá bẽ mặt rồi.
Dựa vào cái gì tôi phải bị cái người 0 điểm chửi bới, tại sao tôi phải dẫn nhãi con nhà tinh anh đi chơi trò chơi, còn full điểm kỹ năng cột tóc tai cho đứa nhỏ, đã vậy còn không thèm báo đáp, trả thời gian của tôi lại cho tôi!
Cô Tiểu Trương lấy điện thoại từ trong túi áo ra, "Đúng rồi, anh Sâm, điện thoại của anh tôi dùng không quen, của tôi chụp khá nhiều, còn có ba Đường Đường, khúc cuối chụp ba người các anh cũng không ít, anh xem mấy tấm này có đẹp không, gửi qua cho anh nhé?"
"???"
Gương mặt đang xoắn xuýt của Sâm Lãng cứng đờ.
Từ từ, khóe môi nhếch lên: "Được, rất tốt, thực sự... quá tốt rồi."
---
"Đường Đường, ba đến muộn, xin lỗi con."
"Đại Ca Ca nói, ba phải làm việc, phải kiếm tiền, nuôi Đường Đường, rất mệt, giống như sau này trường phải nuôi mèo con, cũng rất cực khổ."
"... Ừm, đúng vậy."
Trong phòng nghỉ ngơi, Thương Vũ Hiền đặt Tiểu Đoàn Tử đang ngủ gà ngủ gật lên ghế sôpha, phát hiện trong tay nhỏ của bé vẫn còn siết chặt thứ gì đó.
Móc từ trong bàn tay nhỏ ra một tờ giấy nhỏ hình tròn đầy vết nhăn.
Là tờ giấy nhỏ rút ở vòng cuối "Mượn vật tiếp sức", giúp cho nhóm nhỏ của Đường Đường giành được chiến thắng cuối cùng.
Không khỏi nhớ lại, lúc đó sau khi rút thăm, người thanh niên chỉ liếc một cái, mắt sáng lên, một lần nữa chạy tới chỗ mình.
Nhớ tới dáng vẻ chạy như bay trong làn gió lạnh của anh.
Tựa như một con báo hoa tiếp đất.
Trong thế giới động vật, loài báo hoa có thể gặm con mồi nặng tới 350kg leo lên cây sung ngọt. Chúng nhanh nhẹn nhạy bén, nhưng lại mong manh yếu đuối, trên cây không gì có thể không làm được, trên mặt đất thì nguy cơ rình rập khắp nơi, cho nên, một khi bao hoa rơi xuống đất, sẽ dùng tư thế mạnh mẽ, tốc độ nhanh nhất, trong phút chốc vồ lấy con mồi bị nó nhìn chằm chằm, tha lên cây từ từ thưởng thúc.
Cậu ta chạy nhanh thật.
Là sức mạnh của tuổi trẻ, tựa như không hề biết mệt.
Vẻ mặt phấn khởi.
Thanh xuân, vẻ tuấn lãng, ánh mặt trời, làm người ta ước ao khao khát.
Nét mặt người đàn ông lộ vẻ mệt mỏi, rũ mắt, ngón tay thon dài thoăn thoắt, từng chút một mở tờ giấy nhỏ ra.
Yêu cầu vật mượn:
Bạn nhỏ và bố thân mến, hãy mượn【người xinh đẹp nhất】trên sân vận động mang tới khu thu thập chiến lợi phẩm.
"..."
Đôi môi mím chặt run một cái.
Vυ't tờ giấy nhỏ lên bàn như bị điện giật.
Một lát sau, lại vo tròn.
Như có như không đùa nghịch trong tay.
Nhớ tới chuyện bản thân hồi còn bé từng bị "người bạn" của bố bắt cóc dìm dưới nước, nhớ tới năm Đường Đường sinh ra bản thân suýt mất mạng vì tai nạn giao thông ... Mấy năm nay xảy ra bao nhiêu tai hoạ, hắc bạch lưỡng đạo hắn đều đã đút lót bao nhiêu lần...
Bản thân đến hội thao bố mẹ và bé muộn, nhìn thấy người trẻ tuổi xa lạ dẫn con chơi trò chơi, trong lòng rõ ràng là cảm kích, lẽ ra nên nói câu cảm ơn với người thanh niên, thế nhưng, sự kinh hoảng và sợ hãi cất giấu tận sâu trong lòng làm cho hắn chống cự theo bản năng, sợ Đường Đường sẽ xảy ra chuyện gì đó -- lúc trước "người bạn" của bố chẳng phải cũng từng bước tiếp cận mình như vậy sao?
Là do bản thân thần hồn nát thần tính?
Người đàn ông cúi đầu cụp mắt, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của đứa nhỏ.
5 tuổi rưỡi, bé bỏng, như mèo con.
Quan sát kỹ lưỡng một thời gian rất lâu.
Trong mấy năm nay từ lúc chính thức ly thân với vợ, Thương Vũ Hiền vẫn luôn nói với con, mẹ ra nước ngoài đóng phim, mà bản thân hắn thì lại cũng đi sớm về trễ, hết sức né tránh thời gian hoạt động ở nhà với đứa nhỏ.
Đã rất lâu rồi không có thời gian dài như vậy để nhìn kỹ con gái mình.
Không muốn từ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc khác, từ trong đó ảo giác thấy được vẻ mặt lạnh lùng, cãi vã, dữ tợn, gào khóc trong, càng sợ tinh thần và sức lực kiệt quệ, mỏi mệt và chán ngán cực hạn mà xuôi theo dòng nước, cùng với cảm xúc tiêu cực mà bản thân không cách nào khống chế, sẽ vô tình đặt lên trên người của đứa trẻ ngốc nghếch vô tội.
Kiên trì nói dối.
Trốn tránh trò chuyện.
Từ chối đối diện.
Rốt cuộc định trốn tránh bao lâu, lại định lừa dối bao lâu đây.
Còn có thể giấu bao lâu?
"Đường Đường, tỉnh dậy, chúng ta về nhà."
Tiểu Đoàn Tử buồn ngủ mắt mở không lên, "Ơ, Đại Ca Ca có đi cùng không ạ?"
Thương Vũ Hiền ngẩn người: "Chỉ có ba, không có anh."
"Ba không đi làm ạ?"
"Hôm nay nghỉ ngơi, ở cùng với Đường Đường."
---
Ngoài cổng trường mẫu giáo, hiệu trưởng trường đích thân ra tiễn Thương Vũ Hiền, đứa nhỏ nằm trong lòng người đàn ông ngủ say sưa.
"... Cũng nhờ có Tiểu Sâm, gần đây tâm trạng của Đường Đường không được tốt, cháu