Ăn cơm trưa xong, Tề Tranh lập tức đuổi cậu em trai của mình đi rửa bát, dù sao loại chuyện như vậy ở trong nhà này cậu cũng phải làm nhiều rồi, nên lúc này cô cũng không quan tâm gì nhiều.
Còn chính bản thân mình thì lại lặng lẽ đi tới phòng riêng của Bùi Thanh Phi.
Phòng ngủ của Bùi Thanh Phi cùng Tề Tranh thực tế chỉ có cách nhau đúng một bức tường, giường của hai người đều dựa vào vách tường. Cái ngày còn học lớp10, hai người đều có chung một thói quen, ai rời giường trước thì sẽ gõ gõ lên tường, đánh thức người kia dậy. Việc làm này so với đồng hồ báo thức còn tiện hơn nhiều.
Bùi Thanh Phi là người ưa thích sạch sẽ, gọn gàng, thích sắc màu ấm, cho nên toàn bộ phòng ngủ được sơn một màu vàng ấm bao phủ, đèn trần là màu vàng ấm, wallpaper là màu vàng ấm, bức màn cùng khăn trải bàn cũng đều là màu vàng ấm. Chỉ nhìn qua thôi cũng thấy thập phần ấm áp.
Mà phòng ngủ của Tề Tranh mình thì... Thật sự là nghĩ đến liền làm cho người ta không khỏi rùng mình một cái.
Ba năm trước đây trong nhà Tề Tranh đổi mới thiết bị. Căn cứ vào nguyên tắc tự do dân chủ, ba Tề cùng mẹ Tề hỏi ý kiến hai đứa con trước.
Tề Hồng là con trai, cho nên cả căn phòng lấy hai màu trắng đen làm chủ, mà theo lời của cậu là: như vậy mới thật oai phong. Nhưng khi tới căn phòng của Tề Tranh nơi này, nguyên bản hai vợ chồng nhà họ Tề là muốn học theo căn phòng của Tiểu Thanh Phi kề bên: cũng sơn thành sắc màu vàng ấm như vậy. Nhìn đi, trông mới ấm áp làm sao, thật tốt! Nhưng mà Tề Tranh lại trước sau như một, nhất định làm theo chủ ý của mình. Khi đó cô đang thích màu xanh bạc hà, bởi vậy màn hình điện thoại di động là màu xanh bạc hà, màn ảnh máy vi tính là màu xanh bạc hà, ngay cả giấy dùng để bọc sách vở cũng đều là màu xanh bạc hà. Bây giờ đến căn phòng của mình cô cũng nghĩ sẽ sơn thành cái màu sắc này. Mẹ Tề khuyên can mãi cũng không cách nào lay chuyển nổi, hết cách rồi. Tề Tranh là cái người cực kỳ cố chấp, nên cũng đành chiều theo ý cô mà thôi.
Đến khi có kết quả, so sánh hai phòng với nhau... Tề Tranh cũng có chút hối hận.
Thuần một sắc màu xanh bạc hà, chỉ có cảm giác lành lạnh...
Thật sự là đi vào liền cảm thấy lạnh, dù đã mở thảm điện, nằm ở trong chăn rồi, vậy mà từ trong ruột gan vẫn tỏa ra cái cảm giác lành lạnh...
Hối hận thì có hối hận thật, nhưng mà dù có đánh chết Tề Tranh cũng sẽ không bao giờ chịu thừa nhận.
Trước khi ăn cơm, Bùi Thanh Phi có nói với Tề Tranh là cô đang chuẩn bị cái gì đó để Tề Tranh tự mình đi vào nhìn xem.
Tề Tranh đưa mắt quét một vòng hết cao đến thấp, rút cuộc cũng tìm ra được. Đáp án đang nằm trên bàn sách của Bùi Thanh Phi.
Hóa ra Bùi Thanh Phi vừa mới bọc lại bìa sách, không chỉ có bọc của chính mình, mà ngay cả toàn bộ sách giáo khoa của Tề Tranh cũng được cô bọc lại hết một lượt.
Vỏ bọc thuần một sắc màu thanh lịch, vừa nhìn cũng đã nhận ra đây là màu được Bùi Thanh Phi yêu thích. Trên mỗi cái nhãn cô còn dùng nét chữ xinh đẹp của mình viết lên họ tên của mỗi người.
Tề Tranh có chút cảm động nên hút hút cái mũi. Cô cảm thấy đây đại khái như đây là lần đầu tiên trong đời mình được nhìn thấy cái bọc vở ưa nhìn nhất.
Tề Tranh ôm lấy chồng sách đi ra khỏi căn phòng của Bùi Thanh Phi, trong lòng thầm nghĩ không biết mình nên lấy cái gì để biểu đạt lòng biết ơn bây giờ.
Giọng của Tề Hồng vang lên bên tai cô không đúng lúc một tí nào cả: "Là chị Thanh Phi bọc hay sao?"
Tề Tranh mặc kệ cậu.
"Chị Thanh Phi! Còn em, còn em nữa nha." Tề Hồng chẳng khác gì chú cún con khi ngậm lấy sách của mình chạy ngay đến bên người Bùi Thanh Phi.
Tuy rằng Tề Hồng chỉ kém hai người có một tuổi rưỡi, nhưng cậu vẫn luôn được cả hai người coi như đứa em trai, vậy nên trước cái yêu cầu căn bản không tính là quá phận của Tề Hồng, Bùi Thanh Phi không có ý định cự tuyệt. Đúng lúc cô đang định mở miệng đồng ý, thì...
"Chị sẽ bọc lại cho mày. Để chị làm cho." Tề Tranh đem chồng sách vở cao vυ't trước ngực đặt xuống, cô đoạt lấy cặp sách của Tề Hồng vào trong tay mình, cũng không kịp cho Tề Hồng có lấy một cơ hội cự tuyệt, cô một mạch tiến vào phòng ngủ của mình rồi lập tức bắt tay vào việc.
Ánh mắt của Tề Hồng chuyển động theo từng bước đi của Tề Tranh, cuối cùng "cạch" một tiếng mới biết mình đã bị giam lại ở ngoài cửa.
Cậu... không hiểu sao lại bỗng cảm thấy có gì đó không hay sắp xảy ra.
Động tác của Tề Tranh rất nhanh, chỉ một lúc sau thì đã làm xong.
"Đây này. Đại công cáo thành." Tề Tranh mỉm cười tủm tỉm, đôi mắt hạnh vốn to tròn sáng long lanh, nhưng hôm nay lại cong lên thành hai con mắt hình trăng non, nhìn rất đẹp.
Tề Hồng nghi ngờ cúi đầu nhìn xuống. Thứ cậu thấy thì đúng là mỗi quyển sách của cậu đều được Tề Tranh bọc lại hết, chỉ có điều người này không phải dùng loại giấy bọc cùng sắc màu giống hai người bọn họ, mà chỉ là đơn thuần đem loại giấy a3 thuần một màu trắng bọc lại, vô cùng đơn giản.
Nói cho chính xác thì Tề Tranh tốn vào đó không ít tâm tư. Phía trên mỗi bìa bọc đều vẽ đủ mọi màu sắc: trên vỏ bọc của sách ngữ văn là con rùa đen, vở Toán học là con cún, trên sách tiếng Anh lại là một cái đầu heo màu hồng phấn đầu. Mà những bức họa này được vẽ các loài vật thực kỳ quái lại không có gì hay ho để nhìn đã đành, bên cạnh đó còn viết rất rõ ràng họ tên của Tề Hồng.
Nếu có thể được, Tề Hồng thật muốn đánh cho bà chị của mình một chút cho hả giận, nhưng thực tế thì có cho cậu cũng không dám.
Cậu cảm thấy thật khó chịu, thật muốn khóc.
Tề Hồng muốn đem bọc vở tháo ra, kết quả không ngờ được là Tề Tranh lại dùng keo dán hai mặt cả trong lẫn ngoài dính lại với nhau, vô cùng chắc chắn. Vậy nên cậu dùng cả một buổi để gỡ ra mà vẫn không giải quyết được. Mà cái người khởi xướng lại ngồi nhìn toàn bộ quá trình này với nụ cười thật dịu dàng, làm cho Tề Hồng tức giận đến thiếu nước ngã ngửa ra. Cậu chạy trốn bán sống bán chết, về nhà để bình phục lại tâm tình.
Bùi Thanh Phi chỉ mới vừa mới rửa sạch ba quả táo, còn không kịp mang đến phòng tiếp khách thì có cảm giác như một trận gió thổi qua trước mặt mình, trận gió đó nói với mình một câu gặp lại xong liền không thấy tăm hơi đâu nữa.
Bùi Thanh Phi cầm một quả táo đưa cho Tề Tranh: "Cậu cũng nên làm cho Tề Hồng đẹp một chút."
Tề Tranh cong cong con mắt, cười đến là hiền lành: "Tớ đối với nó đã là quá tốt rồi nha. Phải nói là tớ đã rất dụng tâm khi vẽ."
Đây cũng không phải lần đầu tiên Bùi Thanh Phi nhìn thấy bộ dạng vô lại này của người này, nhưng cô cũng chỉ có thể cười cười, ngồi trở lại bên người ta mà thôi.
Chờ cho đến khi vợ chồng nhà họ Bùi trở về, Tề Tranh mới mang theo cặp sách của mình trở về nhà.
Một kỳ nghỉ hè đi qua, ngày mai bọn họ sẽ phải đi học. Sau khi đã đặt lại đồng hồ báo thức, Tề Tranh nằm thẳng trên cái giường lớn của mình.
Ngày mai sẽ lại là một ngày mới. Nó sẽ không có cái gì biến hóa đến mức nghiêng trời lệch đất trước cuộc đời của học trò cấp ba, nhưng đã lên lớp 11 rồi, cô muốn mình càng thêm cố gắng mới được.
Trời tờ mờ sáng, bất quá chỉ mới sáu giờ mà thôi, nhưng hai chị em nhà họ Tề cũng đã từ trên giường trở dậy, cùng lắc la lắc lư đi đoạt phòng vệ sinh. Đương nhiên mỗi lần như vậy người thua cuộc đều chỉ có Tề Hồng. Những lúc như vậy cậu cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa giơ chân phát tiết.
Mẹ Tề chuẩn bị xong bữa điểm tâm, sau khi hai chị em ăn xong, cũng chỉ có một mình Tề Hồng ra khỏi cửa trước.
Bát cháo vẫn còn đặt trong tay Tề Tranh, cô chậc chậc hai tiếng: "Mẹ, cái tên nam tử hán này của mẹ hình như đã quá mang thù rồi ha."
Mẹ Tề gõ cái trán của Tề Tranh một cái: "Đến ăn cơm còn ngăn không được miệng của con mà."
Tề Tranh cũng không tức giận, cô còn bật cười đến là vui vẻ.
Ngày hôm qua Tề Hồng cầm lấy bộ sách giáo khoa bị bọc hết lại kia của mình chạy đến trước mặt hai vợ chồng nhà họ Tề để cáo trạng.
Vốn là, một khi được chuyển lên học cấp ba rồi cũng xem như là một bước ngoặt nho nhỏ trong đời a. Có đứa con trai nhà ai lại không muốn mình đặc biệt có mặt mũi đây? Vậy nên mới cần có sự chuẩn bị chu đáo nào đó để tiến vào hoàn cảnh mới nha. Nhưng hãy nhìn bộ sách giáo khoa với những tấm bìa có màu sắc rực rỡ này đi! Đem chúng tới trường, hỏi cậu làm thế nào mà đi gặp người khác được đây!
Mẹ Tề nhìn vẻ mặt bi phẫn của con trai rồi an ủi: "Đây còn không phải là rất đáng yêu nha."
Ba Tề cũng ở một bên hát đệm: "Chị của con cũng đã bỏ vào đó không ít tâm tư nha, với lại hình vẽ cũng không tệ. Con nhìn xem, không phải là rất giống con hay sao?"
Ba Tề vừa chỉ vào con heo nhỏ màu hồng vừa nói với Tề Hồng.
Nhìn đi, không phải là rất giống con hay sao?
Rất giống con...
Chỉ có như vậy mà suốt một buổi tối Tề Hồng không ra khỏi phòng, buổi sáng vừa ăn điểm tâm xong đã lập tức đi ngay.
Cậu dùng cái vẻ trầm mặc để nói lời kháng nghị trong im lặng đối với người nhà rằng: thằng nhóc Tề Hồng này cũng biết tức giận nha!
Tề Tranh chậm rãi ăn xong bữa điểm tâm, sau đó việc trước tiên là xuống dưới lầu cầm lấy chiếc xe đạp màu đỏ của mình, đợi không đến ba phút, cô đã thấy Bùi Thanh Phi mang theo cặp sách từ trên lầu đi xuống.
Tề Tranh ngồi trên xe đạp đạp vòng quanh Bùi Thanh Phi đến hai vòng: "Xe đến rồi, đi nào!"
Áo đồng phục của trường cấp ba Thượng Thanh là hai màu trắng đen. Nghiêm túc, lại rộng thùng thình. Vải dùng để may đúng là loại tốt, chỉ có điều là nhìn không ra cái gì đường cong của dáng người, cùng mọi học sinh cấp ba cả nước đều không có gì khác biệt.
May sao Bùi Thanh Phi vẫn còn có gương mặt hình quả trứng trông rất đẹp mắt. Tuy rằng khi đi học thì tóc phải buộc lên theo quy định, nhưng trong con mắt Tề Tranh, nhìn người này vẫn cực kì là cảnh đẹp ý vui.
Hai người đi qua cầu Vọng An tới trường cấp ba Thượng Thanh. Bởi vì thành tích học tập của hai cô đều xuất sắc, các cô lại còn là nòng cốt của Hội học sinh cùng Đoàn thanh niên, cho nên bạn bè rất nhiều, vậy nên khi hai người tiến vào cổng trường, có rất nhiều người qua lại đều cùng hai người lên tiếng chào hỏi.
Tính tình Tề Tranh vui vẻ, trong sáng, mỗi khi nghe thấy người khác gọi đến tên mình thì mặc kệ là phương hướng nào, cô đều một tay nắm tay lái, tay còn lại giơ lên vẫy vẫy tỏ ý mình đang đáp lại. Nhưng Bùi Thanh Phi lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, cô chỉ là cười cười, bất quá cho dù là ai, mỗi khi được cô cười với, sợ là cũng không thể có suy nghĩ xấu được.
Dừng xe lại, cầm lên cặp sách, kéo theo Bùi Thanh Phi tiến về phía lớp học, đi tới đầu bậc thang.
Một loạt những động tác này, kể từ khi mua cho mình chiếc xe đạp đầu tiên, Tề Tranh vẫn luôn làm như vậy cho tới tận bây giờ. Quả thực là thuần thục đến cực điểm.
Nhưng hôm nay, khi cô vừa dắt Bùi Thanh Phi đến lối đi lên tầng bốn, nơi có ban bốn của cô thì đối phương lại giữ cô lại, ý bảo cô dừng bước.
"Tề Tranh, tớ đến nơi rồi." Bùi Thanh Phi im lặng đứng đó, đôi mắt đen lay láy.
Tề Tranh dừng lại một chút, bàn tay buông lỏng ra.
Đúng rồi, hôm nay Bùi Thanh Phi lại không cần phải cùng mình leo lên tầng bốn đi tới phòng học nữa, bởi vì các lớp của ban Khoa học xã hội đều ở dưới tầng một này, chỉ cần quẹo phải một cái là người này sẽ đến nơi muốn đến.
"Tớ, tớ đã quên mất rồi." Tề Tranh cũng chỉ biết gượng cười hai tiếng. Đến hôm nay cô mới có một ít cảm giác chân thật, hóa ra là cô cùng Bùi Thanh Phi thật sự phải tách ra.
"Tan học gặp lại?" Bùi Thanh Phi nói khẽ.
"Ừ, tan học gặp lại." Tề Tranh cười cười.
Chia tay Bùi Thanh Phi xong, Tề Tranh một mình đi lên lầu.
Cái ngày hai đứa vào học tiểu học thì cùng vào một lớp. Khi đó hai cô bé, đều là bảo bảo ngoan, hai bà mẹ của hai nhà đều nguyện ý mua những bộ y phục nho nhỏ giống nhau cho hai đứa. Cô giáo cũng vui vẻ sắp xếp cho hai bé ngồi cùng nhau, trông giống như một bức họa vậy, thật sự là nhìn rất đẹp mắt.
Sau này lên cấp hai, dựa theo thành tích mà sắp xếp chỗ ngồi, vì đã cam đoan sẽ học hành không ngừng tiến bộ, dĩ nhiên là đứa trẻ ngoan cùng đứa trẻ ngoan sẽ lại được ngồi cùng nhau, cho nhau động lực.
Ngày lên cấp ba, mặc dù trường Thượng Thanh không quá coi trọng những thứ này, nhưng mà Tề Tranh vừa báo danh xong liền rất là bá đạo lôi kéo Bùi Thanh Phi đến ngồi cùng nhau, đem ngay thuyết vô vi ra mà trị. Ở trường Thượng Thanh toàn bộ đều dựa vào sự tự giác mà nổi tiếng, vậy nên đối với cái chỗ ngồi này đều không quá nặng nề, ai tới trước ngồi trước, có vấn đề lại nói sau.
Cho nên đưa bàn tay ra đếm thử, thời gian Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi không chỉ là học cùng lớp mà còn ngồi cùng bàn cũng đã được mười năm. Bây giờ bỗng nhiên Bùi Thanh Phi từ bên cạnh mình đi ra, nếu Tề Tranh nói mình không khó chịu thì tuyệt đối là giả.
"Ôi!"
Hôm nay đây đã là lần thứ mấy rồi?
Toàn thân Giang Sở sợ run cả người.
Tề Tranh không ngừng cất tiếng thở dài, thật là làm cho toàn thân Giang Sở nổi hết da gà.
Cái vị tiểu thư này năm đó dám cùng chính mình đập bàn cãi nhau, trong đầu mưu ma chước quỷ có rất nhiều, là một tiểu gia hỏa cho đến tận hiện tại không bao giờ để mình phải chịu thua thiệt, vậy mà hôm nay lại mang cái bộ dáng thu buồn xuân thương này...
Chậc chậc chậc! Đừng nói là quay đầu nhìn lại, chỉ mới nghĩ đến cái tình cảnh kia Giang Sở đã có cảm giác hàm răng của mình bị chua lòm ra.
Quan mới nhậm chức như ba lò lửa, thời khóa biểu được sắp xếp đều là những môn học chính, tiết 1 của ban bốn khối 11 chính là chủ nhiệm lớp, lão đồng chí Trương.
Học sinh của trường cấp ba Thượng Thanh cơ bản đều là học sinh thuộc tốp mũi nhọn, nền tảng tốt, chất lượng cao của toàn bộ thành phố Lăng Giang. Cho nên mỗi khi lên lớp giáo viên không cần phải quá lao lực, hết giờ cũng không cần phải làm nhiều phụ đạo. Thậm chí lão Trương còn kết thúc chiến đấu trước thời hạn hai phút. Lão không quên dặn dò học sinh chờ đến khi có chuông báo tan học mới có thể ra khỏi phòng, còn chính mình lại bàn chân bôi dầu đi trước một bước.
Các cô cậu học trò bắt đầu bùm bùm dọn dẹp sách giáo khoa. Giang Sở quay người lại, ghé lại gần Tề Tranh.
"Ôi! Tui nói này, có cần phảo đến mức này không vậy?" Giang Sở vừa cười vừa hỏi.
Không cần giải thích dài dòng, Tề Tranh liền hiểu ngay Giang Sở đã nói đúng khi cho rằng mình thật không có tiền đồ sau khi chia lớp.
Tề Tranh lườm đối phương một cái: "Đến mức ấy đấy! Tại sao lại không đến mức ấy? Thanh Phi nhà này chính là tâm can của tui, là cái hôn nhẹ của tui. Hiện tại tui không chỉ có vô tâm nghe giảng, tui còn mặc kệ ông nữa."
Giang Sở nhìn người này làm bộ làm tịch mà cảm thấy tức cười: "Bà đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi."
Vừa dứt lời, đinh linh linh, tiếng chuông tan học rút cuộc vang lên bên tai mọi người.
Giang Sở cảm thấy có một trận gió thổi qua ngay trước mặt mình, phía sau chỗ ngồi của cậu, lập tức, liền trở nên trống không.
Tác giả có lời muốn nói: lầu một đến lầu bốn đại khái đối với Tề Tranh mà nói, cùng thời gian lâu dài như trong cõi cổ xưa a.