Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố

Chương 46: Nhìn trộm

Cố Cẩn Diệc ở Roselle trọn vẹn một mùa hè.

Khi Cố Cẩn Diệc đến đây, mùa hè mới trôi qua một tháng, mà bây giờ đã là cuối hè.

Trong khoảng thời gian đó, Cố Cẩn Diệc nhận được vài gói hàng từ Bạch Đế tinh, đều là một vài đồ vật vụ vặt. Nào là thuốc màu định chế mà anh thường sử dụng, quyển sách anh đã tìm một thời gian dài, bột cà phê mà anh thích uống, thuốc điều trị thể chất dị ứng của anh.

Giống như là có người sợ anh không quen dùng đồ vật bên ngoài, phải tận tay chuẩn bị mọi thứ từ bé đến lớn cho anh.

Những gói hàng này cứ cách vài ngày là được chuyển đến tận nhà của Cố Cẩn Diệc. Không có người gửi, không có địa chỉ, nhưng Cố Cẩn Diệc biết rõ những bưu kiện này sẽ chỉ được gửi bởi Tạ Hoài Chu.

Nếu như anh tàn nhẫn một chút, từ lần đầu tiên Tạ Hoài Chu gửi đồ tới nên trực tiếp cự tuyệt, để chuyển phát nhanh gửi trả lại.

Thế nhưng Cố Cẩn Diệc đứng trước cửa hồi lâu, vẫn là nhận lấy.

Hạt cà phê thì xay nhỏ, gỡ lớp bọc hộp thuốc màu, quyển sách thì được đặt lên kệ.

Cố Cẩn Diệc ngồi bên cửa sổ, uống cà phê, thiết kế bản vẽ, ngẫu nhiên sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ một lát.

Roselle luôn có rất nhiều khách du lịch, đặc biệt là vào mùa hè. Khi đó du khách đông tràn ngập khắp các con đường và ngõ hẻm, thuyền bè trên sông nhiều vô tận, đủ màu sắc rực rỡ như đá quý khiến mặt sông vốn phẳng lặng vô cùng nhộn nhịp.

Bên ngoài biệt thự của Cố Cẩn Diệc, có một đường phố không tính là rộng lớn lắm, chính là đường sông.

Đôi khi anh nhìn dòng sông đông đúc khách du lịch, nghĩ rằng có lẽ Tạ Hoài Chu đang ẩn mình trong đó.

Cố Cẩn Diệc rất hiểu Tạ Hoài Chu, người này từ trước đến nay đều chỉ nghe lời một nửa.

Anh không cho phép Tạ Hoài Chu đi gặp mình, Tạ Hoài Chu nhất định sẽ không xuất hiện. Nhưng nói không chừng Tạ Hoài Chu có thể giả làm khách du lịch lạ mặt, xuất hiện ở Roselle, đứng bên ngoài nhà anh hay không?

Giống như khi anh còn học ở Rander và ở G61.

Cố Cẩn Diệc dừng tay lại, bóng dừng dừng lại bên bệ cửa sổ, có vẻ có chút cô đơn.

Nhưng anh phát ngốc một chút đã phát hiện bây giờ là chín giờ rồi.

Cố Cẩn Diệc hẹn Khúc Khê hôm nay đi xem game mô phỏng và cùng nhau ăn trưa.

Anh công việc sang một bên, đi gọi Sở Tiêu Niên dậy, cho nhóc con tắm rửa và ăn uống sau đó gửi đến nhà hai vị giáo sư già rồi mới tới điểm hẹn.

Sau khi đến đại học Rander, Cố Cẩn Diệc không đến thẳng chỗ Khúc Khê mà đến chô dd trước.

Anh nghe Khúc Khê nói rằng các bộ phận của dd ngày càng xuống cấp nhanh hơn, nhiều chức năng đã hoạt động hỗn loạn, có lẽ sẽ không tồn tại được bao lâu nữa.

Nhưng khi đến nơi, người máy nhỏ bé vẫn như trước. Mái tóc vàng mềm mại, môi đỏ răng trắng, trừ bỏ làm sinh tố thì chính là phơi nắng.

Cố Cẩn Diệc mua một ly sinh tố với kem caramel. Lúc thanh toán, anh đưa cho dd my tấm thể lấp lánh đá quý, dd vừa lòng mà nhận lấy, lại cho Cố Cẩn Diệc thêm một phần siro.

Cố Cẩn Diệc cầm ly sinh tố rời đi, đến văn phòng của Khúc Khê rồi chia ra.

Khúc Khê chiều nay không có lớp. Cô và Cố Cẩn Diệc đã không gặp nhau bảy tám ngày nay vì gần đây hai người rất bận. Hai người một bên ăn sinh tố, một bên không có chút chủ đề gì mà nói chuyện phiếm. Ngoài cửa sổ, cỏ cây xanh um, côn trùng kêu vang rả rích, thật u nhã tĩnh mịch.

Khúc Khê bây giờ quá lười để giới thiệu ai đó với Cố Cẩn Diệc.

Bởi vì Cố Cẩn Diệc thường xuyên tới tìm cô, mấy alpha độc thân ở văn phòng bên cạnh có chút háo hức muốn thử, nhưng Khúc Khê thậm chí còn không buồn đề cập với Cố Cẩn Diệc.

Dù sao Cố Cẩn Diệc cũng sẽ không gặp.

Cô múc một muỗng sinh tố, liếc nhìn cổ tay của Cố Cẩn Diệc hơi lộ ra, mảnh khảnh, trắng thuần, chỉ đeo mỗi cái đồng hồ.

Mặc dù dạo này Cố Cẩn Diệc rất vui vẻ, cũng cười nhiều hơn nhưng Khúc Khê luôn cảm thấy Cố Cẩn Diệc gầy hơn so với lần đầu tiên đến Roselle.

Khúc Khê thở dài, có chút không biết nói gì. Cô mỉm cười, vỗ vai Cố Cẩn Diệc: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Khúc Khê và Cố Cẩn Diệc chơi bên ngoài nguyên một ngày.

Sở Tiêu Niên đã gọi video giữa chừng, nói rằng hôm nay con muốn ở nhà của giáo sư để chơi với cháu trai của giáo sư. Cố Cẩn Diệc nghĩ nghĩ một chút, tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng vị giáo sư già vui vẻ mà lôi kéo giùm Sở Tiêu Niên, anh không còn cách nào phải đồng ý.

Nếu không cần đi đón Sở Tiêu Niên, hai người họ lại ăn tối bên ngoài. Cả hai cùng xem một vở opera biểu diễn dưới nước cho khách du lịch, sau đó cùng nhau chậm rãi tản bộ.

Cố Cẩn Diệc câu được câu không mà trò chuyện với Khúc Khê, tâm trạng có chút đi xuống.

Anh nghĩ đến Sở Mịch Vân.

Khi Sở Mịch Vân còn sống, ba người họ thường xuyên tan học như thế này, uống rượu, đi xem phim. Sau đó khi quay lại kí túc xá quá giờ mở cửa, lần lượt trèo tường, mấy lần suýt nữa bị bảo vệ bắt được.

Bây giờ anh và Khúc Khê sẽ không bao giờ có giờ giới nghiêm nữa. Hai người đang tản bộ bên bờ sông, nhưng Sở Mịch Vân sẽ còn ở phía trước mà hối bọn họ đi nhanh lên.

Nghĩ đến đây, lông mi Cố Cẩn Diệc khẽ chớp, hốc mắt hơi đỏ lên.

Anh thì thầm với Khúc Khê: "Em nói xem lúc Sở Tiêu Niên lớn lên, nó có giống Mịch Vân không nhỉ?"

Cố Cẩn Diệc hơi hơi mỉm cười khi nói câu này, như thể anh đã nhìn thấy một Sở Tiêu Niên lúc lớn lên vậy.

Khúc Khê nghĩ một lúc rồi cười.

"Hẳn là vậy đi. Đôi lông mày và đôi mắt của nó giống Mịch Vân, rất đẹp. Nhưng đôi môi thì lại không giống lắm." Khúc Khê nói.

Đến lúc này, cả hai mới giật mình tỉnh lại.

Kỳ thật, hai người vẫn chưa biết cha ruột của Sở Mịch Vân là ai. Sở Mịch Vân chỉ nói cha của đứa bé đã qua đời, nhưng lại không nói tên hắn là gì cũng như lai lịch ở đâu.

Lúc đó Cố Cẩn Diệc và Khúc Khê đều tin tưởng, họ không dám hỏi chi tiết.

Nhưng sau nhiều năm, hai người đều có chút hoài nghi, có lẽ Sở Mịch Vân không nói thật.

Vì họ chưa được xem một tấm ảnh nào của cha Sở Tiêu Niên.

Người này qua đời, trong lòng Sở Mịch Vân tựa như bốc hơi, cũng không nhắc tới nữa.

Điều này không giống với phong cách của Sở Mịch Vân chút nào.

Chỉ là Cố Cẩn Diệc và Khúc Khê không dám hỏi, giờ vờ như không biết trong nhiều năm như vậy.

Bây giờ Sở Mịch Vân đã qua đời, họ có thể không bao giờ biết cha của Sở Tiêu Niên là ai.

Khúc Khê đá một viên sỏi nhỏ trên đường. Cô là người duy nhất trong ba người chưa từng yêu ai. Sau khi chứng kiến tình yêu khổ sở của Sở Mịch Vân và Cố Cẩn Diệc, Khúc Khê cảm thấy có độc thân cả đời này cũng không có gì sai.

Cô thậm chí không thể nói rõ giữa Cố Cẩn Diệc và Sở Mịch Vân, ai mới là người xui xẻo hơn.

Chỉ là Sở Mịch Vân không còn nữa, quá khứ đều đã biến mất, nhưng Cố Cẩn Diệc còn có một cuộc đời rất dài nữa để trải qua.

Điều này khiến Khúc Khê không tự giác mà có chút khổ sở.

Hai người đi rất chậm. Đoạn đường cũng không dài, chẳng mấy chốc đã tới trước cửa nhà Cố Cẩn Diệc.

Anh hỏi Khúc Khê có muốn vào nhà ngồi không, Khúc Khê lắc đầu: "Không, em về luôn đây."

Cố Cẩn Diệc cũng không cố chấp đòi cô ở lại, cúi đầu tra vân tay.

Nhưng khi cổng nhà mở ra, anh nghe thấy Khúc Khê khẽ hỏi sau lưng: "Cẩn Diệc, tương lai anh muốn làm gì?"

Cố Cẩn Diệc không hiểu, hơi ngạc nhiên quay người.

"Làm gì là làm gì?" Anh hỏi.

Khúc Khê cắn môi: "Anh sẽ ở Roselle mãi mãi sao... Anh có rời đi không?"

Cố Cẩn Diệc ngẩn người.

Anh không nghĩ Khúc Khê sẽ hỏi như vậy.

Nhưng anh cười một cái, tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Làm sao vậy? Chê anh phiền phức rồi sao? Không muốn anh ở đây à?"

Khúc Khê không cười.

Tất nhiên cô không có ý đó. Cô chỉ cảm thấy cuộc sống ở Roselle không phải là những gì mà Cố Cẩn Diệc muốn.

Roselle có thể khiến Cố Cẩn Diệc dừng chân, cho Cố Cẩn Diệc một nơi trú ẩn tạm thời. Nhưng Cố Cẩn Diệc ở đây, không hạnh phúc.

Họ đã chơi bên ngoài một ngày nay, nhưng Cố Cẩn Diệc chỉ là bồi cô chơi, cũng không phải chính mình muốn như vậy.

Khúc Khê nhìn ánh mắt lảng tránh của Cố Cẩn Diệc, không hỏi thêm nữa mà nhét đồ ăn vặt vừa mua cho anh.

"Anh có thể sống bao lâu tùy thích." Cô rầu rĩ nói, "Nhớ đưa đồ ăn vặt cho Sở Tiêu Niên đấy, đừng có mà giếm riêng."

Sau đó, Khúc Khê lùi lại vài bước, nhảy xuống bậc thềm, vẫy vẫy tay với Cố Cẩn Diệc: "Em về đây."

Khúc Khê bước trong ánh trăng.

Cố Cẩn Diệc nhìn cô bước đi, sau đó mở lại cửa nhà và bước vào. Nhưng trước khi bước vào nhà, Cố Cẩn Diệc liếc nhìn ra bên ngoài. Không biết có phải ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình.

Nhưng khi Cố Cẩn Diệc quay đầu lại, con phố vắng tanh, cửa hàng hoa đối diện đã đóng cửa, rèm cửa sổ cao từ trần đến sàn buông xuống, bóng cây phía sau đều tán loạn.

Cố Cẩn Diệc nghĩ nghĩ, cảm thấy mình quá nhạy cảm.

Sau khi vào nhà, Cố Cẩn Diệc tắm rửa, thay quần áo rồi đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, anh nhớ lại những gì Khúc Khê vừa hỏi mình, cùng ánh mắt nhìn anh.

Giọng của Khúc Khê rất nhỏ, giống như không cam tâm.

Anh biết Khúc Khê là đang hỏi anh, có muốn rời Roselle không.

Đối với Khúc Khê, đây có lẽ là câu hỏi khó nhất trong cuộc đời cô.

Khúc Khê biết anh sẽ đi đâu sau khi rời Roselle.

Nhưng cô ấy vẫn hỏi, chỉ vì cô nhận ra rằng anh có thể không hạnh phúc như anh đang thể hiện ra.

Cố Cẩn Diệc nghĩ rằng mặc dù cuộc sống của mình có nhiều gập ghềnh, nhưng may mắn anh lại kết bạn được với nhiều người bạn tốt.

Anh nằm trên giường, sờ sờ ngón tay của mình. Nơi đó trống không, không còn mang nhẫn kết hôn.

Cố Cẩn Diệc không trả lời câu hỏi của Khúc Khê.

Nhưng trong nháy mắt kia, khuôn mặt Tạ Hoài Chu hôm chia tay thoáng hiện lên trong tâm trí anh.

Đèn trong biệt thự của Cố Cẩn Diệc đã tắt, nhưng đèn đường bên ngoài vẫn sáng, chiếu lên con đường vắng.

Trong cửa hàng hoa đối diện, sau bóng cây xum xuê, có hai bóng người đang ngồi. Bởi vì họ bị khuất trong bóng tối nên không thể nhìn thấy từ bên ngoài.

Là người không nên xuất hiện ở nơi này, Tạ Hoài Chu cùng Tạ Kha.

Tạ Hoài Chu đã ngồi ở đây một buổi chiều, nhưng Cố Cẩn Diệc còn chưa về nhà.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Cố Cẩn Diệc, nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Hắn chỉ có thể nhìn thấy đèn trong biệt thự sáng lên một chút, rồ tắt đi.

Tạ Hoài Chu nhớ lại bóng dáng Cố Cẩn Diệc vừa đi ngang qua đường, đặt ngón tay lên miệng ly cà phê khẽ xoa xoa.

"Em ấy có vẻ, không vui lắm." Tạ Hoài Chu nói, như dò hỏi lại giống như nói với chính mình.

Tạ Kha ngồi ở đối diện, rất không dám mà tiếp lời.

Cậu làm sao nhìn ra được Cố Cẩn Diệc có vui hay không.

Cậu đã ngồi đây với Tạ Hoài Chu cả buổi chiều rồi.

Chủ tiệm hoa này là người nhà họ Tạ. Là một cô gái có khuôn mặt tròn trịa dễ thương, nhìn không khác gì mấy cô chủ khác nhưng có thể dễ dàng hạ gục ba alpha.

Lúc Tạ Kha vừa mới biết chuyện này, cậu còn tự hỏi liệu anh trai mình có phải lại phát bệnh gì không, phải làm chút gì đó với Cố Cẩn Diệc.

Kết quả là cho tới bây giờ, Tạ Kha mới biết được, anh trai cậu cho người mở cái tiệm hoa này, chỉ là có thể trốn ở trong cửa hàng này, để ý để Cẩn Diệc nhiều hơn một chút.

Nghĩ đến đây, cậu mới cảm thấy anh trai mình thật thảm.

Đợi Cố Cẩn Diệc một ngày, khó khăn lắm mới không bị phát hiện, lúc gặp được rồi, cũng chỉ có thể cách một hàng cây, xa xa mà liếc nhìn một cái.

Nói ra ai dám tin đây là gia chủ của nhà họ Tạ?

Tạ Kha cân nhắc, thận trọng nói với Tạ Hoài Chu: "Nếu anh cảm thấy Cố Cẩn Diệc ở đây không tốt, anh có thể gọi người trở về. Nếu Cố Cẩn Diệc từ chối, anh cứ xin lỗi thôi, lì lợm la liếʍ cũng được."

Cậu nghĩ nghĩ, lại nói: "Đã hơn hai tháng rồi, chắc ảnh cũng đã nguôi giận."

Nguôi giận?

Tạ Hoài Chu nghe được hai chữ này, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc.

"Em ấy không tức giận, muốn nguôi như thế nào.", Tạ Hoài Chu thấp giọng nói: "Em ấy nói hận anh, cũng đều là giả."

Hắn quá hiểu Cố Cẩn Diệc. Người này trước nay đều rất mềm lòng, thích một người sẽ khăng khăng một mực, cách trả thù cũng không học được.

Hắn không đáng được yêu thích như vậy, nhưng lại không chịu buông tay.

"Em ấy chỉ là, nhìn thấy anh sẽ lại đau khổ."

Tạ Hoài Chu nói xong, cụp mắt xuống nhấp một ngụm cà phê, loại mà Cố Cẩn Diệc thường hay uống, có hương trái cây nhẹ nhàng.

Tạ Kha không hiểu. Dựa theo lý giải của cậu, không tức giận cũng không hận, vậy tại sao lại không ở bên nhau?

Nhưng cậu lại không dám hỏi, chỉ có thể u buồn chán chường ngồi nghịch cái muỗng bạc.

Tạ Hoài Chu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là lần đầu tiên hắn đến Roselle trong hai tháng qua. Tạ Hoài Chu biết rõ bản thân tham lam, thời điểm không nhìn thấy Cố Cẩn Diệc còn có thể khắc chế. Một khi nhìn thấy thì lòng lại nóng như lửa đốt.

Bây giờ nhìn thấy Cố Cẩn Diệc, tuy chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng điều đó đã gần như bóp chết lý trí mà hắn duy trì mấy tháng qua.

Hắn nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng ngủ Cố Cẩn Diệc. Sau khi rèm cửa kéo lại, hắn không nhìn thấy gì cả.

Nhưng Tạ Hoài Chu biết, người hắn yêu đã đứng sau tấm màn đó.

Hắn nhẹ giọng hỏi Tạ Kha: "Đã hơn hai tháng, thật sự đủ lâu rồi, phải không?"

Tạ Kha như lọt vào sương mù, nhưng vẫn gật đầu.

Tạ Hoài Chu không nói nữa, chỉ xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.

Trên tay hắn có hai chiếc nhẫn. Một chiếc là nhẫn cưới của Cố Cẩn Diệc, chiếc còn lại là chiếc nhẫn quyền lực tượng trưng cho thân phận của gia chủ.

Tạ Hoài Chu đích thân tháo nó từ tay Tạ Duẫn Thành.

Không biết trên chiếc nhẫn này đã dính bao nhiêu máu, nhưng khi lau sạch đi, nó lại trông như mới.

Trước khi đến Roselle, Tạ Hoài Chu đã đến một bênh viện tâm thần ở ngoại ô Bạch Đế tinh, nơi người cha trên giấy tờ của hắn, Tạ Duẫn Thành, bị giam cầm.

Khi Tạ Duẫn Thành thua cuộc, Tạ Hoài Chu nhốt ông ta vào đây, tuyên bố với bên ngoài là đang dưỡng bệnh.

Tạ Hoài Chu chưa bao giờ là người tốt, đối với cha ruột mình cũng không nương tay. Tạ Duẫn Thành có thể chưa điên khi mới vào đây, nhưng bây giờ ông ta đã thực sự trở thành một người điên.

Quan sát Tạ Duẫn Thành sau lớp kính dày, trong lòng Tạ Hoài Chu không có không đành lòng, cũng không có cảm giác vui sướиɠ khi được báo thù.

Hắn chỉ là lạnh lùng, bình tĩnh, trong lòng không có một tia gợn sóng.

Như thể đối diện với tấm kính chỉ là một người xa lạ không đáng kể, dù sống hay chết cũng không liên quan đến hắn.

Thương Li đã dạy Tạ Hoài Chu sự khoan dung và dịu dàng, cũng không có lưu lại được bao nhiêu ở trên người hắn.

Mà sự cố chấp không từ thủ đoạn của Tạ gia, lại chặt chẽ lại khắc sâu từ trong xương cốt của Tạ Hoài Chu.

Mà hắn không thay đổi được điều đó.

Tạ Hoài Chu chính là người như vậy. Hắn một chút cũng không tốt, nhưng lại hy vọng xa vời người khác sẽ yêu một hắn như thế này.

- -

Editor: Làm em Tạ tổng khó lắm phải đâu chuyện đùa. =]]]

Chương sau hòa giải rùi nhưng vẫn còn xíu đường trộn thủy tình. TT^TT