*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Về chuyện để Ngọc Hằng làm gia chủ, chúng ta về sau hẵng nói”
Bà cụ nói xong, lại nịnh nọt nhìn Tô Hoài Dương: “Hoài Dương à, cháu là con rể của nhà họ Giang, cũng là Long chủ, hiện tại cháu nên ra sức giúp gia đình đi”
Tô Hoài Dương nhàn nhạt nói: "Kiểu ra sức như thế nào?”.
Bà cụ nói như đinh đóng cột: “Đương nhiên là tuyên bố đem Long Môn hợp nhất với gia đình chúng ta, để con cháu nhà họ Giang phụ trách vấn đề lớn nhỏ của Long Môn, để bà nội giúp cháu quản lý quyền tài chính của Long Môn rồi”.
Hoài Dương à, dù sao cháu cũng là người trẻ tuổi, có những chuyện vẫn là nên giao lại cho bà nội tự tay quản lý thì tốt hơn. Nếu như vậy khẳng định sẽ có thể khiến cho Long Môn càng tiến thêm một tầm cao hơn, nhưng cháu cứ yên tâm, bà nội sẽ không động tới vị trí Long chủ của cháu đâu”
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
Đám người con cháu như Giang Minh Nguyên kinh ngạc há hốc mồm, trời đất ơi. Bà nội cũng thật là ghê gớm quá đi, đây đâu chỉ đơn giản là bảo Tô Hoài Dương ra sức nữa, căn bản chính là muốn hút sạch máu của Tô Hoài Dương mà, còn muốn nuốt trọn Long Môn.
Nhưng khi bọn họ suy nghĩ lại, chuyện này quả thật là một chuyện tốt.
Nếu như nhà họ Giang chiếm được Long Môn, không những được một bước lên mây trở thành gia tộc bậc nhất trong nước, thậm chí ở trên quốc tế còn có thể hô mưa gọi gió nữa.
Nhà họ Giang vốn đã có tính cách tham lam, lúc này đây ánh mắt của mọi người đối với Diệp Mặc đã thay đổi, mang theo vẻ tham lam không thể che dấu được.
Còn sắc mặt của gia đình Giang Ngọc Hằng thì lại trở nên trắng bệch. Những người khác không biết sự thật của chuyện này, nhưng bọn họ lại biết rất rõ về căn nguyên của Tô Hoài Dương.
Cái gọi là Long Môn gì đó kia, tất cả đều là giả, đó chẳng qua chỉ là Tô Hoài Dương bỏ ra ba trăm triệu tạo thành một vở hài kịch mà thôi.
Tô Hoài Dương đi đầu kiếm ra được cái nơi gọi là Long Môn chứ, còn phải lấy ra hàng trăm tỷ sản nghiệp nữa.
Thật đúng là kinh khủng mà.
Bà cụ nhà họ Giang cũng thật quá tham lam đi.
Còn dám mưu toan dùng nhà họ Giang bé nhỏ để chiếm đoạt lấy Long Môn do một tay Tô Hoài Dương sáng lập ở nước ngoài, đúng thật là mơ tưởng viển vông.
Đừng nói là nhà họ Giang, cho dù một đất nước nhỏ muốn chiếm đoạt Long Môn cũng phải cân nhắc đến thể lực hùng hậu của Long Môn.
Năm đó khi Tô Hoài Dương chinh chiến ở nước ngoài, đất nước anh tiêu diệt cũng phải hơn hai đất nước nhỏ kìa.
Cái uy danh lẫy lừng đó, cho đến nay vẫn còn khiến các nước phương Tây phải khϊếp sợ.
Tô Hoài Dương giận quá hóa cười, anh nghiền ngẫm nhìn bà cụ nói: “Cháu giao Long Môn cho bà, bà chống đỡ nổi không?”