Giờ phút này đây, vẻ mặt của mỗi người nhà họ Giang đều trở nên cực kỳ đặc sắc. "Nhà họ Trương sao lại đột nhiên phá sản. “Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?” “Mẹ nó, nhà họ Trương lần này sẽ không thể nào có cơ hội trở mình nữa rồi."
Nhất thời ánh mắt của mọi người đối với Trương Khoa đều trở nên rất kỳ quái.
Trương Khoa cũng hoàn toàn bị chấn động.
Vẻ mặt anh ta trang bệch, cầm lấy điện thoại kiên quyết cổ chấp không tin: “Không, tôi là cậu chủ nhà họ Trương, tài sản gia đình có đến hơn trăm tỷ, làm sao có thể dễ dàng phá sản như vậy. “Đây nhất định là tin giả, tuyệt đối là tin giả"
Tô Hoài Dương lại cười lạnh nói: "Vậy sao? Tin tức đã được đưa ra rồi, anh còn không chịu tin à? Đúng thật là không nhìn thấy quan tài vẫn không chịu rơi lệ.
Trương Khoa hung ác nhìn Tô Hoài Dương, chửi rủa: "Tôi chính là không tin, đây nhất định là tin giả."
Nói xong, anh ta trực tiếp gọi điện thoại cho ba mình. Cuộc gọi đổ chuông một lúc lâu mới được kết nối.
Trương Khoa lập tức điên cuồng nói: "Ba, những bài tin tức được tung lên đó đều là giả phải không? Gia đình chúng ta không có phá sản đúng không?"
Đầu dây điện thoại bên kia, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Tôi không phải ba cậu, tôi là đội trưởng đội điều tra kinh doanh của đồn cảnh sát. Sau cuộc điều tra, nhà họ Trương các người bị nghi ngờ dính líu đến gian lận tài chính và rửa tiền ở nước ngoài. Tất cả gia đình nhà họ Trương cậu đã bị chúng tôi bắt giữ, tôi khuyên cậu tốt hơn hết là lập tức đến đồn công an đầu thủ đi, nếu không thử chờ đợi cậu chính là mối tai họa ngục tù.
Trương Khoa nghe đến đây, hai chân đã không nhịn được quỳ khụy xuống đất.
Cả người anh ta run lên bần bật, còn không ngừng thở dốc. "Làm sao, làm sao có thể. “Tất cả đều là giả, đều là giả cả
Giọng điệu của Trương Khoa càng lúc càng gấp gáp, anh ta hoàn toàn không thể chịu nổi đả kích như vậy.
Anh ta đã quen với cuộc sống sung sướиɠ trong nhung lụa, giờ đây bỗng nhiên không còn gì trong tay, như vậy còn đáng sợ hơn là từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Hơn nữa, nửa đời sau còn phải đối mặt với tai họa ngục tù, ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.
Nghĩ đến đây, Trương Khoa tức giận quá mức, trước mặt tối sầm lại trực tiếp ngất đi. Những người nhà họ Giang thấy vậy, vẻ mặt của mỗi người đều trở nên rất quỷ dị
Sở dĩ bọn họ xu nịnh và tâng bốc Trương Khoa, chỉ là bởi vì nhà họ Trương có tiền tài và có thể lực.
Nhưng bây giờ nhà họ Trương đã sụp đổ, còn ai muốn xu ninh anh ta chứ?
Giang Minh Nguyên đảo mặt một vòng, rồi hỏi bà cụ: "Bà nội, bây giờ phải làm sao đây? Trương Khoa đã ngất đi, chúng ta nên đưa anh ta đi bệnh viện hay là 2
Bà cụ nhà họ Giang cau mày măng: "Cậu chủ Trương Khoa, cậu ta là cái răm gì, bây giờ cậu ta chỉ là một thắng tù nhân sắp ăn cơm tù rồi, còn đưa cậu ta đến bệnh viện làm gì, cháu trả tiền viện phí sao?"
Giang Minh Nguyên lòng thầm nghĩ cũng phải, liền vội vàng nói: “Bà nội, vậy cháu ném anh ta ra ngoài nhé?"
Bà cụ nhà họ Giang xua tay nói: "Cũng không nên ném ra ngoài, lỡ như đυ.ng phải đầu còn bắt minh đến tiền nữa, trực tiếp đưa tới đồn cảnh sát đi, tránh đến lúc đó lại gây phiên phức cho chúng ta.
Giang Minh Nguyên đáp lại một tiếng, liên kêu người đến trực tiếp đưa Trương Khoa vẫn đang hôn mê lôi ra ngoài, rồi lái xe đưa đi đồn cảnh sát.
Con người đều rất thực tế, khi bạn có tiền, thì sẽ tăng bốc bạn, khi bạn không còn tiền nữa, thì bạn không là gì cả.
Đặc biệt là với nhà họ Giang càng vô cùng thực tế. Trước kia mọi người đều vì Trương Khoa mà dốc hết sức lực đi xỉ nhục Tô Hoài Dương. Chỉ trong nháy mắt, họ lại trực tiếp đưa Trương Khoa đến đồn cảnh sát.
Nhưng bọn họ cũng không có để ý đến Tô Hoài Dương nữa.
Bởi vì không ai cho rằng nhà họ Trương phá sản có liên quan gì đến Tô Hoài Dương.
Chỉ là bà cụ nhà họ Giang không khỏi thở dài.
Kinh tế của nhà họ Giang dạo gần đây không có khởi sắc, cho nên mới nghĩ đến dựa dẫm vào nhà họ Trương để với tới cây đại thụ tập đoàn Ánh Dương này.
Nhưng bây giờ nhà họ Trương đã sụp đổ, còn với năng lực của nhà họ Giang, tập đoàn Ánh Dương căn bản sẽ không chú ý đến bọn họ.
Bà cụ nhà họ Giang vừa nhìn Tô Hoài Dương lại vừa nhìn Giang Ngọc Hằng. Trong lòng bà cụ vốn không thích Giang Ngọc Hằng, bởi vì cô nên làm công cụ liên hôn giúp cho nhà họ Giang thăng tiến dia vi.
Năm năm trước cũng là do bà ta ra mệnh lệnh, lặng lẽ chuốc thuốc cho Giang Ngọc Hằng, mong muốn cô có thể cùng Trương Khoa gạo nấu thành cơm.
Nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại biến khéo thành vụng, thành toàn cho Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương. Cuối cùng, Giang Ngọc Hằng kết hôn với Tô Hoài Dương, khiến cho nhà họ Giang trở thành trò cười của hào môn Hạ Thành.
Kể từ đó trở đi, bà cụ vẫn không từ bỏ ý định để Giang Ngọc Hàng kết hôn với Trương Khoa.
Nhưng bây giờ nhà họ Trương đã không còn nữa.
Nghĩ đến đây, bà ta bỗng nhiên cảm thấy mình không thể ngồi im ở đây chở chết được.
Vì vậy bà ta nhìn Giang Ngọc Hằng lạnh lùng nói: "Ngọc
Hãng, mặc dù nhà họ Trương đã sụp đổ, nhưng cháu vẫn phải cho nhà họ Giang một lời giải thích.
Giang Ngọc Hằng mấp máy môi: "Bà nội, bà cứ nói đi."
Bà cụ lạnh lùng nói: “Kinh tế hiện tại của nhà họ Giang không có khởi sắc, trước đó chúng ta vay tiền của ngân hàng Hạ Thành, giờ đây thời hạn trả nợ cũng sắp đến. Trước đó bà đã nói chuyện với Vương Tuấn Phát giám đốc của ngân hàng Hạ Thành về việc gia hạn ngày trả nợ, buổi chiều cháu đi tới ngân hàng Hạ Thành một chuyến ký hợp đồng gia hạn ngày trả nợ đó đi, coi như để cháu lấy công chuộc tội."
Giang Ngọc Hằng thở dài, chỉ có thể gật đầu nói: “Vâng thưa bà nội, buổi chiều cháu sẽ tới đó một chuyến
Bà cụ liếc nhìn Tô Hoài Dương một cái, trong lòng hết sức chán ghét, lạnh lùng nói: “Còn nữa, ngày mai Trúc Nhi và Tuấn Kiệt sẽ tổ chức hôn lễ ở khách sạn Hương Các Lưu Mộng, đến lúc đó gia đình cháu phải chuẩn bị lễ vật cho đàng hoàng, không được làm qua loa qua chuyện đấy"
Giang Ngọc Hằng nhất thời có chút lúng túng.
Em họ kết hôn, theo lý mà nói gia đình cô đúng là phải chuẩn bị một phần quà hậu hĩnh.
Nhưng kinh tế trong nhà cô vẫn không được tốt lắm, mình còn phải nuôi một đứa con gái, cho nên căn bản không có tiền để mua quà cáp gì.
Nhưng lời này cô cũng không dám nói ra, chỉ có thể gật đầu đồng ý trước: “Vâng thưa bà nội, cháu biết rồi.”