“Nala tiểu thư, cô nhìn này!”
Cô ta chỉ vào chiếc lá trên tay và nói.
“Cái này có gì đáng xem!”
“Đây là cây Damiana, có thể khiến người ta vui vẻ ...”
“Cây Damiana có thể thần thánh vậy sao?”
“Đúng vậy,có thể làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ, còn có thể ...” Gemma đột nhiên đỏ mặt, không nói nên lời.
“Có chuyện gì vậy?” Nala nhìn bộ dạng của cô ta hỏi.
“Damiana, còn được gọi là cỏ tình yêu, có thể ... có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©. Những người ở nơi chúng tôi sẽ ngâm loại lá này trong trà ... sử dụng nó trước khi quan hệ tìиɧ ɖu͙© ..”
"Cái gì? Cái này có thể ..." Đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, nhìn vật nhỏ trong tay, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ!
“Cô không gạt tôi chứ? Thật sự có ...”
“Đại tiểu thư, sao có thể? Chuyện này rất bình thường ở chỗ chúng tôi, tôi chỉ không ngờ rằng ở đây cũng có, mọi người ở chỗ chúng tôi đều biết...”
“Được rồi, có vẻ như cô thực sự có thể giúp tôi!” Nala biết Gemma từ nhỏ lớn lên trong rừng.
Nala đặt một thứ nhỏ vào tay cô, một nụ cười có vẻ ranh mãnh và ngượng ngùng trên môi.
Sau hai ngày, vết thương ở chân của Nala không còn nghiêm trọng nữa.
Hôm nay cô đến phòng của Đoan Mộc với tâm trạng lo lắng, nhưng không thấy Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh đâu.
Cô liền bước thẳng vào phòng, cô nhìn quanh, căn phòng không lớn, chỉ có một cái giường, hai cái tủ, một cái bàn vuông, bên cạnh bàn có mấy cái ghế đẩu. Có một ấm trà và bốn cái tách trên bàn.
Nala bước đến bàn, mở ấm ra và nhìn thì đó là nước lọc. Cô ta bước đến cửa phòng, kiểm tra không thấy ai, liền vội vàng trở về phòng, mở nắp ấm, nhỏ vài giọt vào rồi lắc nhẹ.
Cũng không biết liệu thuốc này có hiệu quả hay không.
Tưởng tượng rằng thành chủ sẽ thân mật với mình sau khi uống nước này, cô ta cảm thấy thoải mái trong lòng!
Che miệng liều mạng cười.
Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Nala hoảng sợ không dám chạy ra ngoài, trốn ngay sau cánh cửa.
Thầm nghĩ có phải thành chủ quay về không, cuối cùng là Ngôn Thanh Thanh, có vẻ như cô vừa mới giặt quần áo trở về, Nala nghĩ thầm, làm sao đây, không phải đã cho Gemma đi ngăn cản cô rồi, sao còn để cô trở về!
Thanh Thanh thấy cửa mở, trong lòng nghi ngờ, tưởng là Đoan Mộc Nam trở lại, nhưng không có bóng dáng của anh trong phòng, vì vậy cô bước vào lấy móc áo.
Tìm kiếm một lúc, Nala ở đó không biết cô đang làm gì, nghe thấy âm thanh như thể cô cầm ấm và chén để sắp xếp lại.
Sau đó đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Nala thở phào nhẹ nhõm, may mà cô không biết mình đang ở trong căn phòng này.
Nhìn thấy ấm nước đã được chuyển vị trí.
Nala vội vàng mở ấm nước ra xem, sợ bị cô phát hiện ra, cô ta cẩn thận rót ra một cái cốc, đưa lên trước mũi ngửi, nhưng cô ta không ngửi thấy mùi gì, liền đưa lên miệng nếm thử một miếng, quả thật không khác gì nước sôi để nguội, lúc này mới yên tâm.
Lúc này ngoài cửa vang lên một đoạn đối thoại, Nala không còn trốn nữa, ngay ngắn ngồi xuống ghế như một nữ chủ nhân chờ đợi người đàn ông của mình.
“Anh, chúng ta không thể về được, Dịch Tuấn cũng không thể ra được, giờ phải làm sao?” m thanh của A Hổ.
Sau vài giây im lặng, một giọng nói vang lên: “A Hổ, chuyện này có lẽ cậu phải đi một chuyến, linh động xem xét mọi chuyện!”
"Vâng, anh Nam!"
Minh Nhất đỡ Đoan Mộc Nam đang bị thương bước vào phòng, theo sau là A Hổ.
Nala nhìn thấy thành chủ, anh mặc một chiếc áo khoác đen, những ngón tay mảnh khảnh ôm lấy phần bụng, hai mắt Nala như có thể nhìn thấy đường nét, cơ bắp trên bụng anh.
Lại nhìn gương mặt của anh, rõ ràng là tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, thần sắc hơn, mặt mũi tuấn tú, nam tính hơn, dung mạo như thần.
“Thành, anh ra ngoài sao?” Nala thấy anh đến gần liền vội vàng chào hỏi.
“Ừm, sao cô đến đây?”
“Em tới thăm anh, vết thương của anh đỡ hơn chưa?”
“Ừm, chân cô sao rồi?”
Nala bước một bước hơi khập khiễng, ôm lấy cánh tay của thành chủ.
Minh Nhất buông tay Đoan Mộc Nam và đứng sang một bên, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Nala, như thể muốn nhìn thấu tính toán trong lòng cô ta.
Nala có chút chột dạ trừng mắt nhìn lại anh ta, sau đó quay đầu nhìn thành chủ với ánh mắt dịu dàng.
Thành chủ cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng đẩy tay cô ta ra khỏi cánh tay anh: “Chân chưa khỏi, nên ngồi xuống đi!”
Nala đành phải gấp gáp ngồi xuống.
“Thành, anh vừa mới từ bên ngoài trở về sao?”
“Ừm!”
Nala đảo mắt, trong lòng run lên nói:
“Anh khát không, em rót cho anh một ly nước!”
Nói xong, Nala cầm một chiếc cốc, đổ nước vào đó và đưa cho anh!
Thành chủ nhận lấy cốc, cười nhẹ một tiếng, Nala khẩn trương nhìn anh, anh lại nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống!
Nhìn chằm chằm cô ta hỏi: “Nala, bao giờ thì cô về?”
“Đương nhiên chờ anh cùng về!”
“Chỉ sợ là không được, chúng tôi về nước, còn cô về nhà, không cùng đường nha!” Minh Nhất đột nhiên lạnh lùng nói.
“Anh im miệng cho tôi!” Nala chán ghét bất cứ âm thanh nào của anh ta, nhưng nghĩ lại, không đúng!
Vội vàng nắm lấy tay Thành chủ hỏi:
“Thành, anh muốn về nước sao?”
“Ừm, cũng nên trở về!” Thành chủ tràn đầy mong đợi.
“Không...Anh đi rồi em phải làm sao? Không được, em không cho anh đi ….” Nala chưa bao giờ nghĩ tới ngày anh rời nước A, hiện tại đột nhiên anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy rất lạnh, không thể nào chấp nhận được.