Ngay khi cô nghe thấy anh hỏi câu này, ánh mắt cô nhìn anh dịu đi một chút, nhìn lông mày của Đoan Mộc Nam đẹp như vậy, đôi mắt đen sáng ngời như vậy, vậy thì con của hai người họ sinh ra sẽ như thế nào?
Đứa trẻ sẽ giống anh hơn sao?
Càng nghĩ càng đau lòng, nếu như giữa anh và cô không có khoảng cách là tính mạng kia, liệu cô có lao vào vòng tay anh khóc lóc than thở: “Nam, chúng ta đã từng có một đứa con, đó là con của chúng ta, nhưng ngay trước khi anh biết đến sự tồn tại của nó … nó đã rời bỏ chúng ta đi … chúng ta thậm chí không còn biết đứa bé giống ai? Là trai hay gái ...”
Những lời khóc lóc kể lể này Thanh Thanh chỉ có thể giấu ở trong lòng, nước mắt cô tuôn ra như suối, không chỉ vì đứa bé, mà còn vì người mẹ chưa biết còn sống hay đã chết ….
Đoan Mộc Nam nhìn thấy nước mắt của cô như sợi chỉ đứt đoạn, không ngừng chảy ra, anh không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Bọn họ đã làm gì em?” Anh lo lắng, nhẹ nhàng cởi cúc quần áo của cô, thử xem có vết thương nào không!
Thanh Thanh đột nhiên nảy người và co người sang một bên, cách anh thật xa!
“Thanh Thanh, để anh nhìn xem em có vết thương nào không, được không?” Anh nói như đang cầu xin.
Thanh Thanh tự nghĩ tổn thương của cô là ở trong tim, làm sao anh có thể nhìn ra trái tim cô đã vì anh mà xé nát, thậm chí nó còn không tồn tại!
“Thanh Thanh, anh xin lỗi, anh biết hôm đó anh đã làm em tổn thương, cho anh một chút thời gian, anh sẽ giải thích với em được không?” Ở trước mặt cô, anh ăn nói khép nép như vậy, trước bất kỳ loại người nào, cho dù đối mặt với cái chết anh cũng không bao giờ cúi đầu, thế nhưng trước mặt cô, anh không để ý đến tôn nghiêm để mong cô tha thứ!
Vì anh sợ cô tổn thương quá mức!
Thanh Thanh thấy bộ dạng này của anh, đột nhiên cảm thấy đau lòng, xót xa, cô tự cười nhạo bản thân, thế mà còn đau lòng vì anh, cô thật sự hận chính bản thân mình!
Đột nhiên nhịn nước mắt, quật cường hỏi:
“Đoan Mộc Nam, anh đã từng nghĩ đến tương lai của chúng ta chưa?”
Đoan Mộc Nam không biết tại sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy.
Anh trầm mặc cúi đầu, chậm rãi nói: "Đương nhiên là anh đã nghĩ tới rồi, mong muốn lớn nhất của anh là ở bên em cả đời, chính điều này mới có thể sống đến bây giờ, cũng chính vì thế anh mới có dũng khí mở mắt ra mỗi sáng …” Anh nhìn cô nói, đưa tay ra giúp cô lau đi giọt nước mắt, nhưng cô ngoan cố quay mặt đi chỗ khác!
Anh nhẹ nhàng vén cổ áo cô lên, cô không kịp né tránh, cô không biết tại sao anh lại cư xử như vậy, một lúc sau cô mới biết, anh muốn nhìn xem cô còn đeo chiếc nhẫn anh tặng không.
Sau chuyện đó, làm sao cô có thể đeo chiếc nhẫn được? Lúc về đến nhà cô liền tháo xuống và cất đi, sau đó đeo mặt dây chuyền bằng ngọc bích do Mục Thiết Quân tặng trước đó! Thầm nghĩ một ngày nào đó cô sẽ trả lại chiếc nhẫn không thuộc về cô cho anh!
Đoan mộc Nam cảm thấy trong lòng nhói lên khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên cổ đã không còn nữa, chẳng lẽ cô đã xóa sạch mọi thứ liên quan đến anh rồi sao?
“Có bao giờ anh nghĩ giữa chúng ta sẽ có con không?” Thanh Thanh kìm nén nỗi buồn, lạnh lùng hỏi.
“Thanh Thanh?”
“Nếu chúng ta có con, anh có hạnh phúc không?” Lúc cô nói lời này, mũi cô không khỏi chua xót, trong lòng vô cùng đau khổ!
“Thanh Thanh?” Anh không biết cô định nói gì, chợt nghĩ đến khoảng thời gian ấm áp của cô và anh trong ngôi nhà trên cây!
“Thanh Thanh, em ...em đã có ...”
“Đúng vậy, em đã có một đứa con ...”Cô nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, cô nhìn thấy nụ cười hy vọng trên mặt Đoan Mộc Nam, ấm áp sáng ngời như ánh mặt trời, vẻ mặt khát khao chờ cô xác nhận!
Anh ôm chặt lấy cô, kích động ôm chặt lấy cô: “Thanh Thanh chúng ta thật sự có con sao?”
“Đúng vậy ...”Nước mắt Thanh Thanh trượt dài và nhỏ trên lưng anh!
“Nhưng đáng tiếc là nó đã đi rồi!” Cô lạnh lùng nói, trên môi nở nụ cười!
Đoan Mộc Nam trong phút chốc như bị đông cứng lại, kinh ngạc nhìn cô!
“Thanh Thanh? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là em đã gϊếŧ nó?” Thanh Thanh đau lòng nói.
“Thanh Thanh, em đang nói gì vậy?”
“Vì em không muốn con mình phải đối mặt với một người cha đã gϊếŧ ông ngoại của nó!”
Lời nói của Thanh Thanh giống như hàng ngàn mũi dao sắc nhọn đâm vào tim Đoan Mộc Nam, cơn đau khiến anh không thể chống đỡ nổi cơ thể. Anh thả lỏng cơ thể Thanh Thanh và siết chặt tay thành nắm đấm, như thể anh đang chịu đựng sức nặng hàng chục nghìn cân nặng! Gân xanh trên cánh tay nổi lên, các khớp kêu cót két!
“Thanh Thanh, em nói đây không phải là sự thật được không?”
“Sao vậy? Không tiếp thu được sao? Vậy anh có thể nói Mục Thiết Quân không phải là do anh gϊếŧ không?”
Lời nói của cô đâm vào cơ thể anh như vạn mũi tên. “A!” Thân thể cao lớn của Đoan Mộc Nam dựng đứng như sư tử gầm, đau đớn rêи ɾỉ! Anh tung một cú đấm vào tường, ngay lập tức máu trên bàn tay của anh bắn tung tóe!
Thanh Thanh bị hành động của anh làm cho sửng sốt, kinh ngạc nhìn dáng vẻ đau đớn của Đoan Mộc Nam!
Cô cảm thấy có chút hối hận, cô không nên nói dối anh như vậy, ít nhất cũng phải nói với anh rằng cô không cố ý gϊếŧ đứa nhỏ!
“Tại sao? Tại sao lại đối xử với anh như vậy?” Một sinh mệnh mới, một đứa trẻ đáng yêu là kết tinh của hai người họ, con của hai người họ trở thành nạn nhân của lời nói dối này, mà anh chỉ có thể bất lực, không thể cứu vãn.
“Anh có thể trừng phạt em tùy ý, nhưng tại sao lại muốn gϊếŧ chết con của chúng ta? Sao em lại độc ác như vậy?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Độc ác?”Cô lặp lại lời nói của anh, anh thật sự nói cô độc ác?