Điều ông có thể làm duy nhất là xua tan lo lắng của Cố Nguyên Thượng, vì vậy ông ấy đã nói câu kia để cho Lương Hân Văn nghe lời Cố Nguyên Thượng ..
Để tránh bị hắn hãm hại!
“Tại sao anh lại sẵn sàng gánh vác tội danh cho hắn?” Lương Hân Văn hỏi.
“Danh dự cá nhân so với chính nghĩa quốc gia có là gì đâu?” Minh Nhất ảm đạm nói.
Câu nói chân thành của Minh Nhất khiến Lương Hân Văn kinh ngạc! Cũng làm cho anh có một cái nhìn mới về mọi thứ!
Minh Nhất đột nhiên cảm thấy mình lỡ lời, rất hối hận, anh ta sợ Lương Hân Văn không đáng tin như mình nghĩ, vội vàng nói thêm: “Đi khỏi đây đi, biết quá nhiều chuyện sẽ không tốt cho cậu!”
Sau đó anh quan sát xung quanh rồi rời đi! Minh Nhất không thể rời đi cùng lúc với Lương Hân Văn, nếu không nghi ngờ sẽ rất lớn!
Nghe lời anh ta, Lương Hân Văn suy nghĩ hồi lâu, trong lòng cảm xúc thăng trầm, lời nói của Minh Nhất tin được không?
Nhìn thấy anh ta rời đi, anh cũng không ngăn lại, anh có chút hoang mang không biết mình như vậy đúng hay sai, đột nhiên một mảnh giấy màu trắng nhỏ ở dưới mặt đất đập vào mắt anh!
Anh cúi xuống nhặt nó lên, trong lòng kinh hãi, tim đập thình thịch!
Anh vội vàng nhét tờ giấy vào túi, thò đầu ra nhìn một chút, không thấy ai liền nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng vừa đi vài bước liền bị một thanh gỗ đập mạnh vào sau đầu, anh ngã xuống đất ngay lập tức!
Trong một khu rừng ở nước A, dưới một động đá khổng lồ, hàng đống đuốc sáng rực như ban ngày, trong lòng động có mấy cái bàn, trên bàn bày đủ loại thức ăn.
Bố Lặc bá vương mở tiệc chiêu đãi thành chủ, cố ý mời một đội vũ đạo đặc sắc tới biểu diễn, âm nhạc vang vọng khắp hang động, những người đàn ông và phụ nữ mặc đồ da động vật hoang dã uốn éo cơ thể, nhảy múa vui vẻ…
Bố Lặc bá vương liên tục nâng ly với thành chủ, chúc mừng lần này hợp tác thành công!
Tất cả các thủ lĩnh bộ lạc đều có mặt, đều mỉm cười và nâng ly chúc mừng!
Chỉ có Bố Lặc Ngạc ngồi cạnh bàn Bố Lặc bá vương chưng ra vẻ mặt nham hiểm, hình xăm khắp mặt càng đặc biệt ghê tởm, dữ tợn! Thành chủ mạnh lên là sự uy hϊếp lớn đến hắn ta!
Bố Lặc Ngạc nhìn một thủ lĩnh của bộ tộc nào đó đang liếc mắt về một vũ nữ nào đó, hắn ta đột nhiên có một kế hoạch, cầm một ly rượu đi qua!
Ghé vào tai người kia thì thầm vài câu, thủ lĩnh kia tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó mặt mày hớn hở ngay lập tức, khen hắn ta chu đáo!
“Vậy ngài chốc nữa sẽ đưa tôi vào doanh trại?”
“Ồ, bây giờ tôi sẽ để cô ấy ra với cậu! Thêm một chút náo nhiệt, haha ...” Bố Lặc Ngạc gian xảo cười nói!
“Được, được rồi! Haha ...” Tên thủ lĩnh cười mờ ám!
Bố Lặc Ngạc ngoắc tay với người phía sau, người kia nhận lệnh cúi người đi ra, chỉ trong chốc lát kéo một người phụ nữ bị trùm kín đầu vào!
Bố Lặc Ngạc mở chiếc túi vải trên đầu người kia xuống để lộ khuôn mặt với mái tóc rối bù! Bố Lặc Ngạc mỉm cười nhặt cái chai trên bàn, chậm rãi đổ vào một cái bát lớn, sau đó cầm cái bát lên dội lên người phụ nữ kia!
“A! khụ! khụ! khụ … ”Khi bát rượu đổ xuống, người phụ nữ không ngừng ho khan, lộ ra khuôn mặt thanh tú kiều diễm, khuôn mặt tuấn tú của thành chủ liếc qua, nhìn thấy Ngôn Thanh Thanh đang người của A Bố bên cạnh trói lại.
Về phần Thanh Thanh, cô cũng nhìn thấy ánh mắt của Đoan Mộc Nam, anh cũng sửng sốt một chút, nhưng chỉ một chút, người ngoài không thể nào phát hiện được anh có thấy cô hay không.
Trái tim Thanh Thanh lập tức bị bóp chặt khi nhìn thấy anh, anh có thể làm như không thấy cô sao? Tim nhói đau giống như bị đâm một nhát dao sắc bén, thế nhưng cơn đau chưa dịu đi thì tóc cô liền bị thủ lĩnh A Bố bên cạnh túm chặt, kéo cô đến bên cạnh hắn.
“A!” Thanh thanh đau đớn hét lên, không biết tóc mình đã bị đứt bao nhiêu sợi! Khuôn mặt to béo của A Bố dí sát lại gần cô, một tay nắm lấy cái cằm hơi gầy của cô, nở một nụ cười xấu xa:
“Haha, lần đầu tiên tôi được hưởng thụ một người phụ nữ như vậy, haha, chỉ là hơi gầy một chút, thanh tú hơn nhiều so với phụ nữ của nước chúng ta nha haha!”
Thanh Thanh dùng sức để thoát khỏi bàn tay của hắn ta, sau đó dùng chân đạp một cái đem cả cơ thể của cô xuống khỏi mép bàn. Nhìn thấy Đoan Mộc Nam bình tĩnh uống cạn chén rượu của mình, hoàn toàn không nhìn thấy cô, trong lòng Thanh Thanh như tro nguội, có vẻ anh không hề có ý định cứu cô, hoặc giả vờ không quen biết cô!
“Có chút hoang dã nha!” A Bố cười ha hả nói, sau đó thuận tay đẩy cô lên bàn, rồi hung hăng vỗ một cái vào mông cô!
Thanh Thanh bị đau thở gấp một tiếng, khiến A Bố càng thêm phấn khích!
Đoan Mộc Nam nói mấy câu với Bố Lặc bá vương, sau đó đứng dậy rời đi! Thanh Thanh liếc nhìn bóng dáng anh rời đi, trái tim như muốn ngừng đập, cảm giác bất lực và sợ hãi xâm chiếm khắp cơ thể cô, cô cười lạnh một tiếng tự giễu, cô còn hi vọng xa vời anh đến cứu cô sao?
Cô nghe âm thanh điệu nhạc hip-hop ở xung quanh, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cô bé nhỏ như thế, nhân phẩm và tôn nghiêm cứ bị khinh thường như thế, cô tuyệt vọng nhìn những cánh hoa vụn nát trên mặt bàn, ánh sáng âm lãnh tỏa ra dưới ánh lửa giống như đang nở nụ cười nghênh đó cô …
Cô dùng hết sức lực đập đầu vào phía trước nhưng lại bị A Bố kéo lại, đập vào đầu gối mập mạp của hắn ta, một tay trói chặt vòng eo mảnh mai của cô!
“Tiểu mỹ nhân, hôm nay hầu hạ bản thủ lĩnh cho tốt đi!” Hắn đứng lên muốn đưa Thanh Thanh về trại.