Vào sáng sớm, bầu trời ở ngôi nhà trên cây được nhuộm bằng ánh bình minh lộng lẫy, không khí tràn ngập sương mù như tấm màn che, những bông hoa quanh ngôi nhà được ánh mặt trời chiếu xuống, làm những giọt nước đang đọng lại trở nên óng ánh, nhỏ xuống thảm cỏ…
Thanh Thanh mệt mỏi mở khẽ đôi mắt, nhìn bên kia giường đã trống, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô nghĩ chắc anh đang tắm.
Thanh Thanh mở mắt, đầu có chút choáng váng, cảnh tượng kiều diễm đêm qua hiện lên trước mắt cô, nụ hôn nóng bỏng, thân thể quấn quýt, tiếng rêи ɾỉ khe khẽ…
Thanh Thanh đỏ mặt nhìn tấm ga giường trắng tinh có phần bị nhăn nhúm, quần áo của hai người vương vãi trên sàn nhà. Thanh Thanh giật lấy ga giường, quấn quanh ngực mình chậm rãi ngồi dậy, toàn thân bủn rủn đau nhức, yếu ớt không thể chống đỡ nổi, đành phải nằm xuống kẽ nhắm mắt lại.
Trong mơ hồ nhìn thấy Đoan Mộc Nam đang quấn một chiếc khăn tắm màu trắng nửa thân dưới, làn da bánh mật chắc khỏe ở nửa thân trên, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng bế lấy cô đặt vào bồn tắm được ấm, nhẹ nhàng lau người cho cô, Thanh Thanh cảm giác được có người đang xoa xoa vào da thịt mình, đột nhiên tỉnh táo lại, ngượng ngùng muốn để anh đi ra ngoài.
“Những thứ nên nhìn hay không nên nhìn cũng đã nhìn thấy rồi...” Đoan Mộc Nam ở cạnh cô nói với vẻ mặt vui vẻ.
“Đồ xấu xa, anh...anh ra ngoài!” Cô xấu hổ đến mức chỉ có thể hét lên câu này.
“Hôm qua em hỏi anh một câu, em còn nhớ không?”
“Câu gì?” Cô không ngừng vẩy vẩy tay đến cạnh mép bồn tắm, tên nguy hiểm này không ngừng giữ lấy cô.
“Em hỏi anh, Nam, anh không muốn em sao?” Anh thì thầm bên tai cô.
Thanh Thanh quẫn bách thẹn thùng, muốn chui cả người xuống nước.
“Đừng có nháo nữa...” Cô vô lực đẩy thân hình cường tráng của anh ra.
“Anh vẫn chưa trả lời, em đã đẩy anh ra sao?”
“Em không muốn nghe...” Thanh Thanh vuốt ve chiếc kẹp đôi màu đỏ thẫm của cô, tránh ánh mắt nóng bỏng của anh.
Đoan Mộc Nam tiến gần hơn về phía cô, giữ chặt eo thon của cô từ phía sau, đầu anh dựa vào cần cổ trắng nõn của cô nói:
“Anh còn muốn...”
Thanh âm từ tính gợi cảm vang bên tai Thanh Thanh, thân thể trần trụi của anh đang biểu tình chưa đủ, Thanh Thanh muốn thoát ra khỏi anh:
“Đừng làm rộn, đi ra….đi...đi ra...”
“Xem ra tinh thần của em cũng không tệ, có phải tối qua anh không đủ cố gắng?” Đoan Mộc Nam lại ôm thân thể mảnh mai có lồi có lõm của cô chặt hơn.
Cái ôm thân mật làm Thanh Thanh cảm thấy thân thể của anh còn nóng hơn so với nước trong bồn, hơi nóng chạm vào khiến cô theo bản năng muốn trốn thoát, cô rũ mi xuống, miệng lẩm bẩm:
“Đều bị anh ăn tươi nuốt sống như vậy mà còn chưa đủ cố gắng? Anh còn muốn thế nào nữa?”
“Còn muốn thế nào?” Đoan Mộc nam ôm lấy cô, nhẹ nhàng nhắc lại những lời của cô, nhìn thấy thân thể của cô thấp thoáng trong làn nước trong vắt, âm thanh khàn khàn mê ly vang lên bên tai Thanh Thanh:
“Anh cần phải cố gắng hơn nữa….”
Giọng nói của anh quyến rũ, mê hoặc, giống như một làn gió xuân say đắm lòng người, làm rung lên những tia sáng mong manh trong trái tim Thanh Thanh. Đoan Mộ Nam nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, hôn nhẹ lên gáy cô, vuốt ve tấm lưng mịn màng và thanh tú của cô, anh nâng niu tất cả vẻ đẹp của cô. Thanh Thanh khẽ nhắm chặt mắt, thân thể mềm mại nghiêng về phía anh, giống như đem tất cả mọi thứ yên tâm giao phó cho anh…
Trong phòng tắm mờ mịt sương mù tràn ngập mập mờ từ từ hòa quyện, hàng mi ướŧ áŧ của Thanh Thanh khẽ run lên, cô cắn chặt môi, như muốn nghênh đón động tác của anh, Đoan Mộc Nam ôn nhu, từ phía sau hôn lên mặt cô, ôm lấy eo cô, thăm dò vẻ đẹp của cô, như muốn điên cuồng triền miên như vậy, hai má Thanh Thanh nhuộm một vệt ửng hồng mờ nhạt, nắm chặt cánh tay rắn chắc đang trói chặt eo cô, cảm giác sung sướиɠ đến tận xương tủy, hạnh phúc mềm mại như trôi vào đám mây…
…..
Trong phủ Bố Lặc, trong căn phòng ấm áp và sang trọng của Nala, một thám tử vội vàng đến báo tin.
“Đã về rồi?” Nala nóng nảy hỏi.
“Nala đại tiểu thư, hôm đó thành chủ và vị tiểu thư kia cưỡi Caesar rời đi, đến giờ vẫn chưa trở về.”
“Còn chưa trở về?” Nala thất vọng nói, trái tim cô ta như chìm trong vô số tảng đá, nhưng không thể dời nó xuống. “Đi ra đi!” Nala vô lực nói.
Sau khi người đó đi ra, Nala ngơ ngác ngồi vào bàn trang điểm, nghĩ sao anh vẫn chưa trở lại? Hai ngày qua anh và người phụ nữ kia ở cùng nhau sẽ làm gì? Cô ta nhớ tới những gì người phụ nữ trong lâu đài nói đêm qua.
Trước bàn làm việc không quá sáng sủa, người phụ nữ đặt đồ dùng trong tay xuống, từ từ ngồi thẳng lưng, tư thế cao quý và tao nhã.
“Cô là ai?” Nala hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết cô đang tìm ai?”
“Cô biết anh ấy ở đâu không?”
“Không, tôi không biết, và cũng không muốn biết...”
Nala lẩm bẩm trong lòng, nhiều lời phiền phức, quay người không để ý tới người phụ nữ đó.
“Nala đại tiểu thư, hai vợ chồng người ta đi vui vẻ, tôi nghĩ cô không nên nóng lòng, chờ bọn họ chơi chán sẽ tự nhiên trở về...”
“Vợ chồng?” Nala nghe như bom nổ bên tai, oanh một tiếng, cảm giác đầu óc trống rỗng vài giây, người đàn ông cô ta thích, người đàn ông cô đã ấn định, lại có vợ rồi?
“Cô nói phụ nữ kia là vợ của anh ấy?” Nala cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Ừm? Nala đại tiểu thư không biết sao? Ngôn tiểu thư lần này trăm ngàn khổ cực đến đây là để tìm chồng của cô ấy.”
Tân trí Nala nhanh chóng lướt qua cuộc trò chuyện đêm hôm đó:
“Cô đã có chồng?” Nala hỏi.
“Đúng vậy, lần này tôi đến đây chính là để tìm anh ấy” Thanh Thanh nói.
“Nếu cô cần chúng tôi có thể giúp cô.” Nala nói.
“Cảm ơn!” Thanh Thanh đáp.