"Ngài nói."
Tô Thanh Nhã vội vàng gật đầu, nàng đang lo không biết làm thế nào để tiến gần quan hệ hơn.
Phú hòa trẻ tuổi như vậy, lại đẹp trai, hơn nữa còn khiêm tốn, không có một chút gì dáng vẻ của đám con nhà giàu kia, nếu như có thể thành lập mối quan hệ tốt, cũng là trợ giúp đối với mình.
Đương nhiên, nếu là có thể tiến hơn một bước, vậy dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
Tô Thanh Nhã xuất thân rất bần hàn, thời đại học cũng đã kiêm chức làm nhân viên bán hàng.
Mấy năm nay, tuy rằng dựa vào bất động sản buôn bán lời ít tiền, nhưng nàng cũng sớm đã muốn rời khỏi vòng danh lợi, sống cuộc sống của mình.
Bây giờ gặp được Ninh Viễn Trình như vậy, hiển nhiên là rất tương xứng.
Chẳng qua nàng cũng hiểu rõ, lấy thân phận cùng địa vị của mình, Ninh Viễn Trình cũng đủ khiêm tốn hòa đồng, cũng rất khó đả động hắn!
"Nếu như thuận tiện, cô có thể tìm bảo mẫu giúp tôi hay không, buổi chiều tôi còn phải đi làm, thời gian không đủ cho lắm." Ninh Viễn Trình nói.
Nhà ở lớn như vậy, cũng có chút trống rỗng.
"Ngài yên tâm, sau khi nhìn xong biệt thự sau, tôi lập tức đi tìm giúp ngài." Tô Thanh Nhã gật đầu đáp ứng xuống, nhưng mà trong mắt đã có một tia tò mò.
Chẳng lẽ, Ninh tiên sinh thật là lập trình viên?
Đang suy nghĩ thì lập tức đã đến biệt thự.
Nhìn kiến trúc to lớn ngay ở trước mắt này, mắt Ninh Viễn Trình hơi sáng lên.
Diện tích gần 10.000 thước vuông bị rào chắn, trừ bỏ hơn tám trăm thước sân ngoài của biệt thự ra, còn có mặt cỏ, trúc lâm, cùng với hồ nhỏ dẫn nước ở đằng xa.
Trừ những thứ đó ra, trên tường viện còn có một tòa tháp nhỉ.
Chí Tôn Hoa Viên vốn dĩ thành lập ở trên một tòa núi nhỏ cao hơn 300 mét so với mặt nước biển, đứng ở vọng đỉnh tháp, cơ hồ có thể quan sát toàn bộ thành phố Thiên Hà.
Con mẹ nó, đây mới là nơi cho người sống!
Khoảng 4~5 năm về sau, tòa này có giá trị ít nhất phải hơn 1 tỉ.
Bây giờ là năm 19, tuy rằng giá trị đã sớm tăng lên, nhưng còn không có rõ rệt kinh khủng như vài năm sau
Tâm tình của Ninh Viễn Trình hết sức kích động.
"Ninh tiên sinh, nơi này là phòng ngủ, ngài nhìn xem có thấy hài lòng không?"
Tô Thanh Nhã dẫn Ninh Viễn Trình tham quan biệt thự.
Bên trong biệt thự thập phần xa hoa, đầy đủ.
Chỉ là diện tích của căn phòng ngủ này, liền không dưới 80 m², Ninh Viễn Trình nhìn hoa cả mắt.
"Ừm."
Ninh Viễn Trình gật đầu, ánh mắt đảo qua, nhìn đến khuôn mặt Tô Thanh Nhã hơi phiếm hồng, trong mắt lập tức lộ ra một chút ánh sáng khác thường.
Nữ nhân này rất tốt, bất luận là thái độ hay vẻ bên ngoài.
Chỉ là dáng người, đã có thể so tài với đối tượng hẹn hò Trần Tử Y.
Hơn nữa, bộ ngực to lớn hung hãn kia, lại làm người ta sợ hãi, cảm thán.
Bằng kinh nghiệm của Ninh Viễn Trình, ít nhất đã ở E Cup.
Dựa theo tiêu chuẩn của Ninh Viễn Trình, có thể chấm 93-95 điểm, nếu như khí chất có thể tao nhã một chút, có thể đạt điểm số cao hơn.
Lên 90 phân, mới xem như mỹ nữ.
"Ninh tiên sinh..." Bị Ninh Viễn Trình nhìn chăm chú, trái tim Tô Thanh Nhã run lên, hoảng loạn cúi đầu.
Ninh Viễn Trình tặc tặc cười, tới gần Tô Thanh Nhã, nhẹ giọng lẩm bẩm bên tai Tô Thanh Nhã: "Tô tiểu thư, tôi có một yêu cầu nhỏ, hiện tại có thể nói được không?"
Nếu là trước kia, đối mặt với mỹ nữ cấp nữ thần như Tô Thanh Nhã, hắn tự nhiên là tự biết xấu hổ, không dám tới gần.
Nhưng là hiện tại đã khác xưa.
Hắn không làm con dễ nhũi như ngày trước nữa.
Tiền tài thì vô số, đối mặt với nữ thần như Tô Thanh Nhã mà tên đàn ông nào cũng mơ ước, phảng phất chỉ là tiện tay mà thôi.
Tô Thanh Nhã hoảng hốt lui hai bước, đỏ mặt không dám ngẩng đầu, yết hầu phát ra một tiếng: "Ừm..."
Nàng cũng không biết sao chính mình lại ma xui quỷ khiến mà đáp ứng.
Đợi nàng hối hận, cũng đã muộn.
Ninh Viễn Trình trực tiếp lấn người lên, hôn lên đôi môi nhỏ hồng nhuận.
"A..". Thân thể yêu kiều của Tô Thanh Nhã mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch ở trong lòng của Ninh Viễn Trình, tùy ý để đầu lưỡi của hắn ta tàn sát bừa bãi trong miệng của mình.
Dần dần , Tô Thanh Nhã cũng thích ứng hôn môi, nhắm mắt, lui đầu lưỡi, nếm thử thò ra, quấn chặt lấy đầu lưỡi của Ninh Viễn Trình.
Ninh Viễn Trình vừa hôn môi, tay cũng không nhàn rỗi, trực tiếp luồn lên từ bụng Tô Thanh Nhã, bóp chặt lấy bầu vυ' căng đét kia, nhẹ nhàng vuốt ve.
Quá lớn.
Lớn đến mức bàn tay không thể nắm trọn được!
Vào tay thì mềm mại, thật giống như là bóp một cục bông có da thịt vậy.
Mấy phút sau, Tô Thanh Nhã sắp nghẹn thở, Ninh Viễn Trình cuối cùng cũng chịu buông môi ra.
Trực tiếp đẩy Tô Thanh Nhã lên giường, rồi sau đó cởϊ qυầи áo, duỗi tay xoa nắn bộ ngực của, đồng thời có ý bảo Tô Thanh Nhã cởϊ qυầи cho mình.
Tô Thanh Nhã đỏ mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Ninh Viễn Trình.
Giờ khắc này, cô đã có một chút hối hận, nhưng trong lòng đã động tình.
Kìm lòng không được, liền đưa tay nhỏ ra, cởi bỏ quần của Ninh Viễn Trình ra.
Nhưng nhìn thấy qυầи ɭóŧ đã bị thứ gì đó to lớn chống căng hết cỡ ngay ở trước mặt mình, thậm chí khoảng cách mũi của chính mình chỉ có nửa tấc, sắc mặt của Tô Thanh Nhã hồng có thể nhỏ máu ra.
Nàng còn là một xử nữ, trước kia bởi vì cuộc sống điều kiện quá kém, vẫn luôn bận việc học cùng với làm thêm, căn bản là không có thời gian kiếm bạn trai.
Đợi cho có cơ hội, nàng lại phát hiện không gặp được người thích hợp chính mình.
Tại trong vòng danh lợi này, nàng có thể thủ vững ranh giới cuối cùng của mình, kỳ thật cũng không dễ dàng.
Mấy năm nay, người theo đuổi nàng cũng đếm không hết.
Nhưng hoặc là không động tâm, hoặc là sắc dục tràn ngập.
Kỳ thật Ninh Viễn Trình này, giống như cũng là người sắc dục tràn ngập.
Nhưng nàng không biết tại sao mình, ma xui quỷ khiến liền đáp ứng.
"Nhanh chút."
Đang lúc Tô Thanh Nhã đầu óc loạn tơi bời, tiếng của Ninh Viễn Trình lại tràn đến.
Nàng mở mắt ra, theo bản năng liền cởi xuống qυầи ɭóŧ.
Lập tức, có thứ gì đó nhảy cẫng lên, trực tiếp đập vào chóp mũi của nàng, đồng thời truyền đến một mùi tanh tưởi, không gọi là khó ngửi, nhưng rất kỳ quái.
Cởϊ qυầи áo, Ninh Viễn Trình lấn người lên, đặt ở trên người của Tô Thanh Nhã, vừa hôn môi vừa bóρ ѵú, côn ŧᏂịŧ ( dươиɠ ѵậŧ ) đặt ở trên chóp âʍ đa͙σ của Tô Thanh Nhã.
Nữ nhân xinh đẹp vặn vẹo thân thể, tựa như là một con xà nữ, trong miệng phát ra tiếng rên vô ý, sắc mặt hồng nhuận như lửa.
"A..."
Tùy theo một tiếng thét chói tai, Ninh Viễn Trình đâm thương vào.
Trong âʍ đa͙σ lập tức có một cây gậy thịt nóng bỏng xuyên qua, bàn chân Tô Thanh Nhã cong lê, cả người dựng thẳng lên, ôm lấy lưng của Ninh Viễn Trình, mồm to thở gấp.