Edit: Noãn Noãn
Beta: Đậu Xanh
Chẳng mấy chốc, đầṳ ѵú của Nguyễn Tình xuất hiện những vết đỏ sẫm do Lâm Mặc Bạch cắn, thậm chí còn nhìn thấy dấu răng rõ ràng.
Một vòng tròn bao quanh núʍ ѵú đang nhô lên, tựa như hoàn toàn đem điểm đỏ đó chiếm cho riêng mình.
Tất cả những điều này rất giống với quá khứ trong sáu năm trước.
Thiếu niên đơn thuần đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, nhưng những sở thích đặc biệt vẫn không hề thay đổi.
Cũng bởi vì điểm tương tự này, càng làm cho Nguyễn Tình thêm chìm đắm trong quá khứ, ngón tay vốn dĩ đang xoa nhẹ mái tóc của Lâm Mặc Bạch, dần dần không còn sức lực để có thể ôm được anh nữa, thân thể mềm mại từ từ rơi xuống.
"A Bạch, đi ... đi lên giường ...em không còn sức nữa..." Cô cầu xin anh.
Đôi môi Lâm Mặc Bạch ở trên người cô, hôn, mυ'ŧ còn không kịp nữa, làm gì còn thừa thời gian mở miệng trả lời.
Kịch liệt triền miên không ngừng nhưng anh lại lạnh nhạt không nói một tiếng.
Nguyễn Tình cho rằng mình sẽ ngã vào phía dưới quần tây của Lâm Mặc Bạch, trong nháy mắt khi thân thể muốn tuột xuống lại bị một lực mạnh lập tức ôm lên.
Cô theo bản năng tách hai chân ra, đôi chân dài trắng như tuyết vòng qua eo anh, qυầи ɭóŧ ướt đẫm cọ xát vào mặt kim loại của thắt lưng.
Một cảm giác cứng rắn lạnh lẽo đột nhiên ập đến, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt nóng rực run rẩy, da thịt cũng run lên.
Nguyễn Tình còn chưa kịp thích ứng kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, đã bị người đàn ông ôm đi đến bên giường, sau đó ngã xuống tấm nệm mềm mại.
Thật xứng đáng là khách sạn năm sao, giường nệm ở đây thực sự vừa mềm vừa co giãn mười phần, không hề khiến cô có cảm giác đau đớn.
Lâm Mặc Bạch cũng lập tức lên giường, gối đầu ở bên cạnh người cô.
Đôi mắt Nguyễn Tình vô tình liếc nhìn đến thân thể anh, tới giờ phút này, tiểu yêu tinh chủ động chụp ảnh, cố ý dụ dỗ người ta đã không thấy, ngược lại thẹn thùng không dám nhìn thẳng, nhắm mắt lại, chờ thân thể của Lâm Mặc Bạch phủ lên.
Nhưng ngay lúc này, không khí nóng bỏng đột nhiên đông cứng lại, xung quanh nhất thời im lặng.
Nguyễn Tình đợi mãi nhưng không có cảm giác được vuốt ve, sợ Lâm Mặc Bạch sẽ đổi ý, cô mở to mắt, ánh mắt mang theo một tia hoảng sợ.
Trong phòng, Lâm Mặc Bạch vẫn ở bên cạnh cô, cơ thể anh bị hai chân cô kẹp ở giữa.
Chỉ là anh không nhúc nhích, đôi mắt hơi rủ xuống, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm vào hoa huyệt của Nguyễn Tình.
Nói chính xác hơn, chính là để mắt đến qυầи ɭóŧ của cô.
Cái anh nhìn không phải là dấu vết ướŧ áŧ của dâʍ ŧᏂủy̠, mà là ... một con gấu nâu trên qυầи ɭóŧ.
Nguyễn Tình theo ánh mắt của Lâm Mặc Bạch cúi xuống, nhìn thấy con gấu nâu trên qυầи ɭóŧ của mình, đang đưa một cái chân trước mũm mĩm lên như là đang chào hỏi.
Cô lúc này mới phát hiện, vì cho rằng Lâm Mặc Bạch sẽ không thật sự chạm vào mình, nên để thoải mái, cô đã mặc một cái qυầи ɭóŧ cotton hoạt hình, trên đó có in hình chú gấu nhỏ mà cô yêu thích.
"A..."
Cô hét lên, hai chân đang tách ra lập tức có ý định khép lại, còn muốn kéo chăn bông để che.
Qυầи ɭóŧ ren, quần chữ T, qυầи ɭóŧ gợi cảm...cô đều đã từng mặc qua. Sao hôm nay cô lại sơ ý như vậy, cố tình lại để Lâm Mặc Bạch nhìn thấy.
Lâm Mặc Bạch cúi người xuống, một bên ấn chặt tay cô, ép cô ngẩng khuôn mặt đang đỏ bừng lên, một bên tiếp tục nhìn xuống phía dưới qυầи ɭóŧ trên người cô.
Anh thấp giọng nói: "Nguyễn Tình, tôi không nghĩ em lại có sở thích đặc biệt đến như vậy. Em muốn làm học sinh tiểu học hả? Anh sợ bây giờ học sinh tiểu học cũng không muốn mặc những chiếc qυầи ɭóŧ như vậy đâu, quả thật ngây thơ!!"
Âm thanh từ tính phát ra từ đôi môi mỏng, bốn chữ vô cùng rõ ràng.
Đó cũng là bốn chữ mà Nguyễn Tình không muốn nghe thấy nhất.
"Mới... mới không phải đâu ...em chỉ... chỉ là... không tìm thấy qυầи ɭóŧ khác mà thôi." Ai sản xuất ra loại qυầи ɭóŧ này, mặc thật sự quá thoải mái, làm cho cô không nỡ sửa lại thói quen đó.
Lý do sứt mẻ như thế, làm sao Lâm Mặc Bạch tin cho được.
Với nhạc đệm "gấu thoải mái" này, bầu không khí giữa hai người dịu đi không ít, khuôn mặt Lâm Mặc Bạch lộ vẻ vui vẻ hiếm thấy.
Nguyễn Tình trộm ngắm nhìn anh, lúc này mới hiểu được, đây không phải là một lời châm chọc nói móc, mà là một sự tán tỉnh giữa những người yêu nhau.
Cô đưa tay nắm lấy cổ áo sơ mi của Lâm Mặc Bạch, nhẹ nhàng kéo xuống, dùng giọng điệu mềm mại nói với Lâm Mặc Bạch: "Vậy chú còn muốn "làm" cháu không, chú Lâm."
Nghe vậy, ánh mắt của Lâm Mặc Bạch lập tức trở nên nóng bỏng hơn, du͙© vọиɠ như cơn thủy triều không ngừng dâng lên.
Giọng nói non nớt, số tuổi hiện tại không còn nhỏ, thậm chí còn mang theo một tia quyến rũ, khiến cho người ta toàn thân sôi trào.
Nguyễn Tình nhìn chăm chú vào phản ứng của Lâm Mặc Bạch, đôi mắt sáng ngời, đôi môi nở nụ cười, mang theo vẻ đắc ý.
Ánh mắt Lâm Mặc Bạch giống như muốn ăn thịt người, hung tợn mà nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tình, anh phẫn nộ nói: "Nhìn chú, chú sẽ không không "làm" chết cháu!"
Vừa nói xong, bộ quần áo vốn mặc trên người Lâm Mặc Bạch, từng cái một bị ném xuống sàn nhà bên cạnh giường.
Sáu năm sau, cuối cùng Nguyễn Tình đã nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Lâm Mặc Bạch.
Cô có sự ủng hộ của Tần Phong, đương nhiên cô biết Lâm Mặc Bạch đã thành công trong sự nghiệp, mặc dù anh luôn vùi đầu vào làm việc trong văn phòng, nhưng cũng không phải là người không hiểu cuộc sống, vào cuối tuần anh cũng sẽ đi tập thể dục, chơi golf hoặc tennis. Cô từng rúc vào l*иg ngực rắn chắc này vào những lần hai người tiếp xúc trước đo.
Nhưng việc này cùng với khi tận mắt nhìn thấy là hoàn toàn khác nhau.
Thiếu niên trắng nõn mảnh khảnh đã không còn, thay vào đó trở nên phóng khoáng, trở nên giỏi giang, cũng trở nên nam tính, hoàn mỹ hơn làm cho biết bao cô gái sẵn sàng phục tùng dưới thân anh.
Cô may mắn làm sao, sáu năm trước đã hạnh phúc như thế, sáu năm sau cô vẫn có cơ hội có được anh.
Trong lòng nghĩ đến đây, khóe mắt Nguyễn Tình âm thầm ẩm ướt.
Nhưng mà ngay sau đó, cô chỉ cảm thấy trong cơ thể nóng bừng lên, du͙© vọиɠ hoàn toàn chiếm hết tâm trí, không để cô có thời gian nghĩ tới chuyện gì khác.
Lâm Mặc Bạch hiển nhiên có sở thích đặc biệt với qυầи ɭóŧ hoạt hình này, anh không những không vội cởi nó ra khỏi cơ thể của Nguyễn Tình, mà ngược lại cách qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng xoa nắn mông cô, ngón tay theo rãnh mông xuyên qua hai chân, một đường sờ đến chỗ da^ʍ thuỷ đang chảy ra trên qυầи ɭóŧ, ngón tay ấn vào miếng vải dệt ướŧ áŧ...