Ngay cả Liễu Ức Nhất cũng cảm thấy Ngôn Tễ đối xử tốt với cô?
Mặc dù Thịnh Oản Oản ngoài miệng không dám nhận, nhưng trong lòng vẫn rất vui.
Lần đầu tiên trong đời, cô lâm vào trạng thái cố gắng nghiên cứu tâm tư của đối phương đã khiến cô rung động, nhưng đối phương lại không biết một chút cảnh giới.
Cho đến một ngày, cô cùng Ngôn Tễ khó có được được cái tâm bình khí hòa mà diễn.
tâm bình khí hòa: , Chỉ tư tưởng hoặc tinh thần bình tĩnh, không có bất an hoặc áp lực tình cảm. Trong lòng bình thản, không tức giận.
Đó là ngày thứ năm sau khi Minh Du biết Ngôn Tễ soán vị thành công.
soán vị: là thần hạ nắm quyền quân chủ.
Nàng đã trải qua sự thịnh nộ, oán hận, hối hận, hối tiếc, cuối cùng bắt đầu trải qua việc sinh tử.
Trước khi chết, nàng gặp Lục Cẩn, nói ba lời hối hận, cuối cùng kiên quyết chịu chết.
Cảnh quay là một cảnh quay nhảy, hai ngày trước vẫn đang quay cái cảnh nàng bám dính vào Lục Cẩn không buông tha, hôm nay thì ngươi chết ta sống.
Các thiết bị vẫn đang được điều chỉnh, nên công việc vẫn chưa diễn ra.
Cô và Ngôn Tễ một người cầm một kịch bản, yên lặng ghi nhớ lời thoại.
Ánh mắt Thịnh Oản Oản bay tới trên người Ngôn Tễ.
Anh một thân màu thủy lam cũng thật đẹp mắt. *
edit: ai biết cái này sửa làm sao không (Hắn xuyên này thân màu thủy lam ngoại quải cũng thật đẹp mắt.)
Đoàn phim thật sự rất có tiền, chỉ với quần áo Ngôn Tễ, là có thể mở ra một buổi trình diễn cổ trang.
Ngôn Tễ chống tay, rũ mắt, môi khẽ mấp máy, hết sức chuyên chú nghiền ngẫm cảm xúc trong kịch bản.
Có khi nhíu mày, khi thì hàm dưới căng chặt, ở trong lòng bắt chước cảnh tượng để đối diễn.
Thẳng đến khi bên người có ánh mắt thật sự khó có thể bỏ qua.
Ngôn Tễ dừng lại, nương dư quang nhìn lướt qua Thịnh Oản Oản.
Thịnh Oản Oản ôm kịch bản, nhìn mặt anh đến phát ngốc.
Lúc này cô đang đối diện với ánh mặt trời, làn da bị chiếu phát sáng, ngay cả đầu lông mi cũng óng ánh theo.
Trong lòng Ngôn Tễ khẽ lệch một nhịp.
Nhưng sau đó anh phản ứng lại.
Thịnh Oản Oản lại nhìn Lục Cẩn đến phát ngốc.
Chỉ cần hắn thay cổ trang, bộ dáng diễn xuất trong phim, ánh mắt Thịnh Oản Oản tuyệt đối là đang nhìn mối tình đầu.
Anh hận không thể dứt khoát gọn gàng hỏi thẳng, em bao lớn rồi, còn thích loại bá tổng lạnh lùng trong tiểu thuyết ngôn tình?
Nhưng dù sao cũng đang ở hiện trường, người nhìn chằm chằm quá nhiều.
Ngôn Tễ ho nhẹ một tiếng, búng tay một cái trước mắt Thịnh Oản Oản.
"Nhìn cái gì vậy?"
Thịnh Oản Oản hoảng sợ, đôi mắt cũng không biết nên trốn chỗ nào, bên tai tức khắc liền đỏ.
Nhìn lén còn không sao, thế mà lại bị chính chủ vạch trần tại chỗ.
Cô hận không thể tìm một cái mai rùa đeo lên lưng, nhưng hiện tại không có mai rùa, cô chỉ có thể lẳng lặng đem kịch bản nhấc lên mà che mặt.
Ngôn Tễ híp híp mắt, ngón tay dùng một chút lực nắm kịch bản của cô, khiến cô không còn chỗ nào để trốn.
"Tôi đẹp sao?"
Thịnh Oản Oản nuốt nuốt nước miếng, kéo kịch bản của mình, lại không di chuyển được.
Cô dùng sức lực, tránh đỏ mặt, nhạ nhạ nói: "Vẫn còn fan tư sinh nhìn."
tư sinh: là fans có hành vi cực đoan, thích theo dõi, rình coi, hằng ngày hay chụp lén minh tinh, quấy rầy minh tinh, làm ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của nghệ sĩ
Ngôn Tễ không thuận theo cũng không buông tha, thậm chí còn tiến lại gần hơn.
Anh nghiêng người về phía trước, Thịnh Oản Oản lại có thể ngửi thấy mùi bạc hà.
Đại khái Ngôn Tễ là người phát ngôn thư thái nhất đối với các đối tác, nên sản phẩm được sử dụng hàng ngày.
Lúc trước khi tự mình sử dụng, cô không nghĩ chất chống mồ hôi này lại có hiệu dụng a, tại sao khi trên người Ngôn Tễ, là có thể...... khiến người ta miệng khô lưỡi khô.
Ngôn Tễ hạ giọng, chế nhạo nói: "Tư sinh cũng chỉ biết chúng ta đang đối diễn, ngay cả khi tôi hôn em, bọ họ cũng......"
"A?" Thịnh Oản Oản đột nhiên ngước mắt, lại ngây thơ lại câu nệ nhìn Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ ánh mắt run rẩy, khẽ dời di, dừng ở trên môi Thịnh Oản Oản.
Thịnh Oản Oản theo bản năng mím chặt môi, ngón tay siết chặt lấy kịch bản, ngưng thở nhìn Ngôn Tễ.
Cô cơ hồ cho rằng Ngôn Tễ thật sự muốn hôn cô, nhưng phản ứng đầu tiên của cô lại không né tránh.
Cũng may Ngôn Tễ chỉ chăm chú nhìn một lát, chậm rãi kéo khoảng cách với Thịnh Oản Oản.
"Em mong chờ được đóng cảnh hôn với Lục Cẩn?"
Thịnh Oản Oản cắn môi dưới, đôi mắt không thể không che giấu.
"Không, không, trong kịch bản không có yêu cầu này."
Nhưng Ngôn Tễ nhìn vẻ mặt của cô, cũng hiểu được cô đang mong chờ.
Thịnh Oản Oản không chỉ thèm nhỏ dãi Lục Cẩn, mà còn muốn hôn Lục Cẩn.
Ngôn Tễ kìm nén sự không vui trong lòng, buông kịch bản Thịnh Oản Oản ra, rũ rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Cứ ghi nhớ cho tốt đi, không thì chốc lát lại bị NG."
Thịnh Oản Oản sửng sốt một lát, lúc này mới trì độn đem kịch bản ôm trong lòng ngực.
Cô rõ ràng cảm giác được, Ngôn Tễ thiếu chút nữa hôn xuống, nhưng anh nhanh chóng trở nên lạnh như băng.
Người này...... Biến sắc mặt còn nhanh hơn biến thiên thời gian
Cô nhanh chóng giải tỏa mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, như lời Ngôn Tễ như vậy, nghiêm túc chuẩn bị cho cảnh quay.
Đây là cảnh quay tương đối khó đi.
Nếu biểu cảm không đúng chỗ, thì khuôn mặt dưới ống kính sẽ không được tự nhiên.
Khi mới vào nghề, mà đối diễn cùng nam diễn viên được người trong nghề công nhận có linh khí, chỉ cần diễn không có tâm, liền bị so sánh đặc biệt thảm.
Đoạn diễn này thực sự khó, Thịnh Oản Oản cùng Ngôn Tễ thực hiện hơn chục lần, mới xem như đã đạt yêu cầu của đạo diễn.
Loại banh trên mặt này, trạng thái trong lòng phập phồng lên xuống đặc biệt buồn cười.
Sau khi Thịnh Oản Oản hoàn thành cảnh quay, chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, thậm chí không muốn nhìn mặt Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ so với cô cũng không nhẹ nhàng được bao nhiêu, anh cúi đầu, cởi bỏ cúc áo trên quần áo, lộ ra áo tay ngắn màu trắng mặc bên trong, để làn da tiếp xúc với không khí mới mẻ.
Anh một tay xoa eo, nhắm hai mắt, dựa vào bên cửa sổ nhẹ nhàng thở dốc.
Đạo diễn cho nghỉ nửa giờ, mọi người đều ngốc tại góc hiện trường, yên lặng khôi phục tinh thần.
Ngẫu nhiên có mấy nhân viên công tác nói chêm chọc cười, nói chuyện phiếm hai câu.
Thịnh Oản Oản dừng lại một lúc, một mình cầm di động đi ra ngoài.
Bên ngoài trời đã tối dần.
Chỉ trong một cảnh quay, họ gần như quay từ chiều đến lúc trời chạng vạng.
Thịnh Oản Oản ngáp một cái, dựa vào tường, làm các góc cạnh nhô lên mát xa sống lưng lên men của cô.
Cô gọi điện cho ba mẹ.
Tuy rằng trong lòng vẫn luôn muốn trốn tránh, trốn tránh việc bà nội qua đời, trốn tránh việc hoả táng, một loạt vụn vặt làm tang sự này.
Nhưng...... Vẫn muốn hỏi một chút tình huống bên kia.
Cuộc gọi được kết nối.
Thịnh Oản Oản chắp tay sau lưng, cúi đầu, lẩm bẩm kêu một tiếng: "Mẹ."
Giọng Bạch Nhiêu trở nên hơi khàn: "Oản Oản, hôm nay cảnh quay kết thúc sớm sao?"
Thịnh Oản Oản ho khan hai tiếng: "Không đâu, con đang nghỉ ngơi, bà nội đã......"
Bạch Nhiêu thở dài thật sâu: "Đã đưa đi hoả táng, hai ngày này rất nhiều người thân và bạn bè đến, ba con đang chiêu đãi họ, tiểu cô của con nhìn xe tang đi, lại khóc ngất đi rồi, mới tỉnh lại không lâu, mẹ đang khuyên dì ấy."
Thịnh Oản Oản ngưng ngưng mi: "Con hiểu tiểu cô, dì ấy nhất định không thể chấp nhận hiện thực này. "
Bạch Nhiêu dừng một chút, mới nói: "Không tiếp thu lại có thể làm gì bây giờ, vẫn là nên sống thật tốt. Dượng con hôm nay còn nói muốn hỗ trợ, nhưng tiểu cô không cho, mẹ chỉ muốn dứt khoát khiến dì ấy về nhà nhanh thôi, nhưng lại không chịu đi, nói nơi này còn có hơi thở bà nội của con."
Đôi mắt Thịnh Oản Oản lại hơi ướt.
Nhưng tiểu cô của cô lại đi xuống như vậy, không thể phi ma chướng.
"Chị dâu, là Oản Oản hả, để em nói vài lời với con bé đi."
Thịnh Toa Bạch khàn giọng, mang theo tiếng khóc nức nở.
Bạch Nhiêu đưa điện thoại cho Thịnh Toa Bạch, còn dặn dò Thịnh Oản Oản:
"Con khuyên nhủ tiểu cô đi."
Thịnh Oản Oản thấp giọng nói: "Tiểu cô."
Thịnh Toa Bạch nức nở một chút, nhưng trước mặt tiểu bối, nàng vẫn vẫn duy trì sự ổn định ở mức tối thiểu.
"Oản Oản, tiểu cô biết con không thích Ngôn Tễ, mẹ con đã nói với dì rồi."
Thịnh Oản Oản mở to hai mắt: "A?"
Thịnh Toa Bạch lau nước mắt, thở dài một tiếng:
"Dì đã nghĩ thông suốt, trước kia là dì quá chấp niệm, quá hảo cường, bà nội con đi rồi, dì đột nhiên cảm thấy cái gì cũng vô nghĩa, muốn nhiều tiền như vậy cũng không còn ý nghĩa nữa, muốn đại quyền lực cũng vô nghĩa. Kỳ thật dì theo đuổi vài thứ kia, vẫn là muốn những người xung quanh dì sống tốt hơn thôi, làm bà nội của con sống tốt hơn."
Thịnh Oản Oản môi run run: "Không phải, tiểu cô, dì......"
Thịnh Toa Bạch cường căng ý cười:
"Y nguyện của con là quan trọng nhất, kỳ thật khiến con phải gả lại đây, có lẽ so với tình cảnh của dì cũng không tốt mấy. Mấy người quản sự trong Ngôn gia nhất định chướng mắt con, để cho con bị kẹp bên trong thì sẽ rất khó xử. Dì đã nói với dượng của con, nghi thức đính hôn của các con sẽ hủy bỏ."
Nàng ngừng một chút, lại tự giễu cười nói:
"Có lẽ căn bản không cần dì hủy bỏ, dượng của con cũng không chuẩn bị việc đó, ông ấy vẫn luôn coi dì nói giỡn, ông ấy trước nay không muốn con gả cho Ngôn Tễ." . truyện kiếm hiệp hay
Thịnh Oản Oản lo lắng kéo tay áo, khuôn mặt nhăn lại, ủy khuất lại nôn nóng nói: " Thực ra, con cũng không......"
Thịnh Toa Bạch mất mát nói: "Nếu dượng con cảm thấy con không xứng với Ngôn Tễ, vậy quên đi, cháu gái của dì, cũng không cần đưa tới Ngôn gia chịu khổ rồi."
Thịnh Oản Oản dùng lòng bàn tay vỗ vỗ trán, lo lắng đổ mồ hôi: "Tiểu cô, dì và dượng cãi nhau phải không, hai người có phải hiểu lầm cái gì không?"
Thịnh Toa Bạch yên lặng rơi lệ: "Không có hiểu lầm, thật ra dì đã suy nghĩ cẩn thận, nếu cho dì một lần cơ hội, dì cũng không cần gả cho Giang Vệ Tê. Hiện tại ngẫm lại, lúc trước nên ở lại Bình Thành, bên cạnh bà nội của con. Oản Oản, tiểu cô hiện tại mới biết được, dù có nam nhân hay không có nam nhân, đều không bằng mẹ ruột của mình."
Thịnh Oản Oản: "Tiểu cô, con cảm thấy cô có chút cực đoan, nếu không dì hoãn mấy ngày để suy xét?"
Thịnh Toa Bạch: "Oản Oản, con chọn nghề này rất tốt, dì thấy rằng về cơ bản rất ít nữ diễn viên có thể kết hôn trước tuổi 30. Vậy thì dì an tâm rồi, nếu gả chồng thì không thể độc thân tự tại."
Thịnh Oản Oản ý có điều chỉ nói:
"...... Trong nghề nghiệp của chúng con, có khá nhiều người kết hôn ở độ tuổi kết hôn. "
Thịnh Toa Bạch:" Bọn đều không nổi tiếng, nhưng con thì khác, con phải đảm đương một phía độc lập của mình, cho chính mình tranh đua, vĩnh viễn không cần dựa vào nam nhân."
Thịnh Oản Oản moi moi ngón tay, hờn dỗi:"Con cảm thấy quan hệ tình yêu, đều là dựa vào lẫn nhau, không nên tồn tại một người toàn dựa vào người khác."
Thịnh Toa Bạch: "Tương lai con kết hôn, nhất định phải tìm được người phù hợp với mình, đừng là Ngôn Tễ, chênh lệch quá lớn, người khác cũng sẽ cho con cái ánh mắt đấy."
Thịnh Oản Oản: "Ách...... Kỳ thật con cảm thấy Ngôn Tễ, không có cho con ánh mắt, hơn nữa anh ta......"
Thịnh Oản Oản chớp chớp mắt, nhớ tới hôm đó Ngôn Tễ bồi cô trong bệnh viện qua đêm.
Đó là ngày khó chịu nhất đối với cô trong thời gian này, nhưng cũng là ngày đặc biệt nhất.
Khi đó, cô chợt hiểu rằng nếu phải dựa vào ai đó, cô hy vọng người đó sẽ là Ngôn Tễ.
Thịnh Toa Bạch giải quyết dứt khoát: "Oản Oản, tiểu cô biết con là vì dì, con muốn giúp dì, nhưng tính thật sự chuyện này, dì không thể đem con tiến vào, cũng không còn cách nào tiếp thu nếu có một ngày Ngôn Tễ bởi vì không thích con, liền mang nữ nhân khác về nhục nhã con thì sao."
Thịnh Oản Oản ngửa đầu nhìn trời, cái ót chống vách tường, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cô hiện tại cũng không thể nói với tiểu cô, mình thích Ngôn Tễ, chuyện đính hôn không phải là không thể.
Nghĩ đến những gì mình đã nói thẳng với ba mẹ, Thịnh Oản Oản hận không thể cho chính mình một cái tát.
Nữ nhân a, sao lại dễ thay lòng đổi dạ chứ?
Cô muốn đính hôn với Ngôn Tễ a!!!