Thịnh Oản Oản đảo mắt.
Ngôn Tễ đây là... muốn cô ấy khen anh ấy sao?
Cô đương nhiên biết Ngôn Tễ lợi hại, biết Ngôn gia có tay có mắt, nhưng không nghĩ tới, Ngôn Tễ cũng thích được tâng bốc
Thịnh Oản Oản dối trá cười, giơ cánh tay không bị Ngôn Tễ nắm, giơ ngón tay cái lên.
"Đương nhiên, giới giải trí có chuyện gì mà anh không giải quyết được? xuân vãn tính là gì chứ? chỉ cần Ngôn gia lên tiếng, tôi nghĩ xuân vãn có thể đổi thành họ Ngôn."
Ngôn Tễ thấy vậy cô lại không nghiêm túc nữa, trong lòng thở dài, hạ lực đạo tàn nhẫn chút nắm chặt cổ tay cô.
"A a a a a đau......"
Thịnh Oản Oản trong nháy mắt thu hồi tươi cười, kêu thảm, ủy khuất ai oán liếc mắt nhìn Ngôn Tễ một cái.
Nhưng cô lại không dám biểu hiện đặc biệt ai oán, thứ cảm xúc chỉ có thể hỗn loạn trong ủy khuất, thừa dịp Ngôn Tễ chưa chuẩn bị chuồn đi.
Ngôn Tễ bất đắc dĩ.
Anh cũng không biết tại sao mình lại quan tâm đến Thịnh Oản Oản, bọn họ rõ ràng giao lưu không cùng một kênh.
Nhưng thấy cô kêu đau, Ngôn Tễ vẫn là đem lực đạo trên tay buông lỏng.
Da của cô thật mềm, nhìn rất gầy, nhưng sờ lên, vẫn là có thịt.
Chính là không có cơ bắp, vừa thấy ngày thường căn bản không tập thể dục gì cả.
Đôi mắt Ngôn Tễ di chuyển lên xuống trên khuôn mặt cô, không tình nguyện mà nhấp môi, sống mũi nhăn, đến lông mi đầy cảm xúc khó chịu.
Anh hạ giọng: "Biết đau? Có thể nói chuyện nghiêm túc được không?"
Thịnh Oản Oản nâng lên mắt hạnh, đối diện Ngôn Tễ chớp mắt.
Xem ra Ngôn ca không muốn khen tặng.
Rốt cuộc muốn nghe cái gì?
Thịnh Oản Oản vươn đầu ngón tay, gõ gõ bàn tay Ngôn Tễ: "Tôi nói chuyện nghiêm túc, anh Ngôn có thể buông ra không?"
Anh đến quá gần, cô phát hiện mình không thể bình tĩnh lại được, ngay cả đầu ầm ầm vang lên.
Điều này bình thường, đối mặt với Ngôn Tễ cô sẽ tưởng rằng nai con chạy loạn ảo giác hoài xuân.
Đây là truyền thông tin thị giác đến vỏ não, vỏ đại não phát ra "Đm, trai đẹp", buộc các cơ quan khác của cơ thể tuân theo mệnh lệnh và tiết ra các hormone có thể làm cho cơ thể nhũn ra
Cơ thể con người giống như một cỗ máy tinh xảo, bị hệ thống trung khu thần kinh chi phối.
Những hormone này đã khiến cô bất thường, cũng không phải là điều cô ái mộ Ngôn Tễ.
Thịnh Oản Oản nghĩ một mớ hỗn độn.
Ngôn Tễ rũ mắt, chậm rãi buông lỏng cánh tay của Thịnh Oản Oản, qua lớp gạc mỏng của trang phục, có thể mơ hồ thấy rằng có một số vết nông do bị chèn ép trên cánh tay của cô.
Thịnh Oản Oản chóng đưa cả hai cánh tay lên sợ lại bị Ngôn Tễ bắt.
Ngôn Tễ: "......"
Thịnh Oản Oản: "anh Ngôn muốn nghe cái gì? Tôi nhất định biết gì sẽ nói hết không nửa lời giấu giếm."
Đôi mắt Ngôn Tễ run lên một chút, llập tức rời khỏi cẳng tay cô.
"Tôi còn có phỏng vấn, nói ngắn gọn, sự kiện từ hôn kia, cô đã nói với người nhà chưa?"
Thịnh Oản Oản ngẩn ra, trên mặt ý cười tất cả thu trở về.
Cô theo bản năng nhìn xung quanh, xác định không ai ở chụp lén, không ai ở ghi âm, lúc này mới thoáng yên tâm.
Đây là bí mật của cô và Ngôn Tễ, tuyệt đối không thể bị những người khác biết.
Kỳ thật hiện trường quay chụp cũng không phải là thời điểm tốt nhất để nói về chuyện này, nhưng Ngôn Tễ có lẽ đang lo lắng.
Anh vì cô gái có mái tóc ngắn, đôi mắt phượng, vội vã phủi sạch quan hệ với cô.
Ngay cả khi cô biết rằng cô và Ngôn Tễ khẳng định không có kết quả, nhưng bây giờ cô không có một chút niềm vui khi lấy lại tự do.
Một tháng, cả ngày ở chung trong đoàn phim.
Cô nhìn Ngôn Tễ diễn, đọc thầm kịch bản, trao đổi với đạo diễn về ý tưởng diễn xuất, cùng cô đối diễn, vớt cô từ bể bơi, chẳng sợ dạ dày không tốt cũng nhận lấy Frappuccino.
Những chi tiết nhỏ tinh tế đến tận xương tủy, đã khiến con người của Ngôn Tễ trở nên cụ thể hoàn chỉnh trong lòng cô.
Anh không hề là đỉnh cấp lưu lượng rỗng tuếch giống lời đồn, anh là một con người ấm áp.
Nếu họ không phải biết nhau vì một lời đính hôn, có lẽ... cô ấy sẽ thực sự bị Ngôn Tễ mê hoặc.
"Khụ...... tôi còn chưa nói, nhưng tuyệt đối không phải tôi dây dưa anh, Dù sao ngươi là người thừa kế Ngôn gia, vẫn là trong giới tiền bối, lưu lượng, chuyện này từ hôn, vẫn là anh nói trước thì hơn."
Như vậy chẳng sợ về sau nhàn ngôn toái ngữ truyền ra, mọi người sẽ biết đến Ngôn Tễ yêu cầu từ hôn, mà không phải anh bị từ hôn.
Về phần Thịnh Oản Oản, lại không có gì chú ý, danh tiếng cô chắc chắn không quan trọng bằng Ngôn Tễ.
Cô nguyện ý đem quyền lợi giao cho Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ nhẹ ah một tiếng, ánh mắt trầm.
"Cô muốn tôi nói?"
Thịnh Oản Oản nghiêm túc gật gật đầu.
Ngôn Tễ trầm mặc nhìn cô vài giây, nhàn nhạt nói: "Quên đi."
Anh xoay người rời đi
Vạt áo trang phục hất lên, bắp chân Thịnh Oản Oản được vẽ ra.
Lần này Thịnh Oản Oản không kêu đau, cô chỉ nhíu mày, từ từ ngồi xổm xuống, xoa xoa chỗ vừa rồi.
Cô thầm nghĩ vừa rồi mình thân cận quá.
Bắp chân đau nhức đã sớm biến mất, quần áo bị kéo, vốn dĩ cũng không nhiều lực đạo lắm.
Bây giờ cô chỉ một mình bên cạnh tảng đá lớn, Tề Minh bị đuổi đi, Ngôn Tễ cũng đi rồi, trong lòng cô đờ đẫn khó chịu.
Nếu không lại chơi thanh mạt chược?
Dù sao thì còn quá sớm để đi làm.
Cô vừa mở trò chơi, phát hiện hồ hữu đông ca xin thêm làm bạn tốt.
Thịnh Oản Oản tung hoành chơi mạt chược được năm năm, đã là bán thần trạng thái ẩn, không thêm người.
Nhưng tâm trạng hôm nay không được vui cho lắm, có chút vắng vẻ, gấp gáp muốn tìm thứ gì đó để lấp đầy.
Vị tân ma hữu này tựa hồ rất thú vị.
Cô nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Mới vừa thêm bạn tốt, bố cô đã gọi điện.
Thịnh Quỳnh Lâm rất ít gọi điện cho cô.
Sau khi Thịnh Oản Oản vào giới giải trí, thời gian công tác không chuẩn, rạng sáng cũng có khả năng đóng phim, thời gian ăn cơm không cam đoan có thể nghỉ ngơi.
Cả cha Thịnh và mẹ Thịnh đều là người bình thường, ít hiểu biết về làng giải trí, vì sợ cô chậm trễ chính sự khiến cô bị lãnh đạo mắng.
Cho nên chỉ cần Thịnh Oản Oản không hồi âm, bọn họ tuyệt không chủ động liên hệ.
Trong miệng nói không, kỳ thật vẫn là không muốn cho cô thêm phiền toái.
Vốn dĩ trong nhà không có gì có thể giúp cô, năn nỉ tiểu cô đủ thứ cũng không được, bố Thịnh và mẹ Thịnh thật sự rất áy náy.
Nhưng thật khó để nói chuyện giữa các thành viên trong gia đình.
Hiếm khi họ chủ động gọi điện, Thịnh Oản Oản đáy lòng nhũn ra, nhanh chóng bắt máy.
"Bố?"
"Oản Oản, bây giờ có bận không?"
"Không bận, con đang nghỉ ngơi đi. Nam nữ chủ đang phỏng vấn"
Thịnh Quỳnh Lâm lúc này mới buông tâm: "Con dạo này thế nào, trong đoàn làm phim thế nào? các tiền bối có hòa thuận không? Con là người mới, thái độ khiêm tốn một chút."
Thịnh Oản Oản sợ nhất là bố lải nhải, nhanh nhảu nói: "Đều khá tốt, tiền bối cũng chiếu cố đến mọi người. Ba đừng lo. Bà nội và ba chú ý thân thể, chăm sóc cho bà nội thật tốt nhé, bà nội hiện tại vẫn là không nhớ người khác sao?? Gần đây con có đọc tin tức và thấy rằng một công ty nước ngoài đã phát triển một loại thuốc mới có thể điều trị. Đại khái ba bốn năm là có thể dùng ở bệnh viện, dược hữu dụng bao nhiêu tiền con sẽ đều mua, tiểu cô và con chắc chắn đủ khả năng chi trả. "
Thịnh Quỳnh Lâm đột nhiên im.
Thịnh Oản Oản đợi trong chốc lát, cau mày hỏi: "Bố à? Tín hiệu kém à?"
"Khụ... không sao đâu, mọi chuyện ở nhà đều ổn, con không phải lo lắng gì cả, cứ yên tâm quay phim đi. Tiếp tục rèn luyện nhiều hơn nữa, hiện tại ăn khổ tương lai đều là tài phú."
"Vâng, đạo diễn khen con có nỗ lực." Thịnh Oản Oản có lệ nói.
Trong mắt cha cô, đạo diễn tựa như chủ nhiệm lớp, có thể bị đạo diễn khích lệ, đó chính là học sinh ngoan.
Thịnh Quỳnh Lâm thực sự tin tưởng: "Con phải để lại ấn tượng tốt cho đạo diễn, lần sau còn có thể dùng con."
"Đã biết." Thịnh Oản Oản nhéo viên hòn đá nhỏ đặt ở đầu ngón tay thưởng thức.
"Nhân tiện, tên tiểu tử Ngôn gia kia, cùng con quay phim, sao không nói lời nào, vẫn là tiểu cô nói cho chúng ta biết."
"Ba biết có ích lợi gì, ba không hiểu gì hết."
Thịnh Quỳnh Lâm lo lắng nói: "Con là nữ thứ, còn cậu ta là nam chính, đóng cặp với người khác, các con hiện tại ở chung thế nào, con xem trong lòng chịu được sao?"
Thịnh Oản Oản bất đắc dĩ thở dài: " Ba, chúng con chỉ là đồng nghiệp bình thường. Có gì không chịu được? tiểu cô đã nói gì với ba? "
Mẹ Thịnh Bạch Nhiêu thò qua: "Oản Oản, tiểu cô nói các con ở bên nhau, lần đầu tiên gặp mặt liền nói tốt."
"Ha? Sao có thể, chúng con còn chưa cảm giác, tất cả mọi người đều biết rất rõ, tiểu cô sao lại đồn bậy chứ?"
Bạch Nhiêu cả kinh nói: "Các con không yêu đương?"
Thịnh Oản Oản lắc đầu: "Mọi người có thể coi trọng con được không, mẹ nghĩ Ngôn gia đều là đồ ngốc sao, tâm tư tiểu cô mọi người đều biết mà, hơn nữa Ngôn Tễ là lưu lượng, lưu lượng yêu đương là có tội"
Bạch Nhiêu: "Kia...... Vậy con thích Ngôn Tễ không? Đừng vì gia đình... cho nên con.. "
"stop! Con không ủy khuất, cũng không thích anh ta, chính tiểu cô dùng danh nghĩa con riêng"
Thịnh Quỳnh Lâm: "Ai, khả năng tiểu cô hiểu sai rồi, xem chị ấy hưng phấn như vậy, nếu là biết con và Ngôn Tễ không thành, không biết sẽ thất vọng thế nào. "
Bạch Nhiêu phản bác nói: " Còn có thể thất vọng cái gì, bây giờ thời đại nào rồi, thật đúng là làm Oản Oản kết hôn với một người mà con bé không thích"
Thịnh Quỳnh Lâm thở dài nói: "Toa Bạch cũng không dễ dàng, chị ấy khi còn nhỏ được mẹ tôi nhận nuôi, khi đó hiểu chuyện, nên mẹ tôi xem như con ruột, nhưng trong lòng không cảm giác an toàn. Chị ấy muốn gả để chu cấp nhà có tiền, thậm chí con đẻ còn không có, còn không phải bởi vì tiền mới cho chị ấy cảm giác an toàn sao."
Bạch Nhiêu: " Tôi không muốn nhiều tiền như vậy, có thể ăn no là được, con gái không cần liều mạng kiếm tiền, con vui vẻ là ok."
Thịnh Quỳnh Lâm có chút phát sầu: "Năm đó ba ngoài ý muốn nghỉ việc, Toa Bạch ít nhiều gì cũng thỉnh Ngôn gia chu toàn, cho ba một vị trí kỹ sư, mới có thể tiếp tục cho Oản Oản đi học, mượn thân phận chị ấy, tìm Ngôn gia hỗ trợ, cũng rất khó mở miệng, cho nên con giúp tiểu cô đi"
Thịnh Oản Oản rũ rũ mắt: "Con biết rõ tiểu cô, cũng không dễ dàng, con sẽ báo đáp, nhưng chuyện đính hôn này quá buồn cười nên sẽ không diễn."
Chủ yếu là...... Ngôn Tễ có người mình thích.
Bạch Nhiêu còn muốn nói gì nữa, lại bị Thịnh Quỳnh Lâm đánh gãy.
"Bà nội gần đây đã bình phục một chút, nhưng có thể gặp phiền phức. Ba mẹ còn bận, không nói chuyện này. Chú ý thân thể, nhà cửa đừng lo lắng."
"Này..."
Thịnh Oản Oản muốn hỏi rõ tình huống của bà nội, Thịnh Quỳnh Lâm bên kia đã tắt.
Cô hậm hực cất điện thoại đi, một giọt mưa rơi xuống mu bàn tay.
Sau một ngày gió mây đen, cuối cùng trời cũng bắt đầu mưa.
Lâm Hải hiện đang trong mùa khô nên không dễ dàng có mưa.
Trong kịch bản có rất nhiều cảnh mưa nhưng không được quay.
Đạo diễn hưng phấn kêu: "Trời sắp mưa rồi, mau chuẩn bị quay cảnh ở trang 27!"
Trang 27.
Nhân vật Minh Du và Lục Cẩn bị mắc kẹt trong rừng mưa to, vốn định nảy sinh tình cảm trong nghịch cảnh, nhưng Lục Cẩn lại không lưu tình tàn nhẫn bỏ cô tìm trà nữ.
Cuối cùng thì cũng là phần quan trọng của cô!
Thịnh Oản Oản chống đầu gối đứng dậy, vừa định chạy lại trang điểm thì bụng dưới đột nhiên đau nhói.
Thắt lưng đau khiến cô hơi cong eo, nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy thân dưới ẩm ướt.
Không...... Không đến mức chứ, thế nhưng!
Chẳng lẽ bởi vì ở đoàn phim cả ngày đối mặt với các loại nam thần rồi tân lão, nên hormone tăng, nội tiết tố trong cơ thể bị rối loạn?
"Thịnh Oản Oản! Đứng nhốc làm gì thế, Ngôn Tễ đã đi trang điểm!"
Đạo diễn kéo giọng kêu.
Thịnh Oản Oản hung hăng xoa xoa bụng nhỏ, hít sâu một hơi: "Tới đây!"