Váy đỏ được quay trong một tháng, đoàn phim lần đầu mở buổi phỏng vấn.
Một số trang web giải trí lớn và các công ty video ngắn đã cử phóng viên đến, sáng sớm liền ở phòng nghỉ chờ
Dù sao cũng là IP lớn được xem nhiều nhất trong những năm gần đây, bộ phim này vẫn chưa làm phai mờ tầm nhìn của khán giả kể từ khi bắt đầu. Ai rồi cũng muốn cướp tin tức trực tiếp, nhanh chóng hoàn thành tài khoản chính thức KPI.
KPI: trong tiếng Anh gọi là "Key Performance Indicator" là chỉ số đo lường và đánh giá hiệu quả hoạt động của một bộ phận trong một công ty hoặc sự vận hành của cả công ty. Mỗi bộ phận trong công ty sẽ có những chỉ số KPI khác nhau.
Đương nhiên, Ngôn Tễ và Liễu Ức Nhất là đối tượng bị chú ý, các cuộc phỏng vấn riêng lẻ được xếp cho đến buổi chiều.
Ngay cả Tề Minh cũng có phỏng vấn, duy Thịnh Oản Oản chỉ có một cuộc phỏng vấn nhóm nhỏ, người đều tễ ở bên nhau đàn phóng.
Nhiệt độ ngày hôm đó giảm mạnh, mây đen cuộn vào nhau, thiết bị quay phim của đoàn phim kêu cót két.
Hầu hết mặt đất ở điện ảnh Lâm Hải đều là cát, bầu trời phủ đầy cát vàng khi gió thổi, fan không thể mở mắt.
Cuộc phỏng vấn tạm thời chuyển từ ngoài trời sang trong nhà chật hẹp.
Trong khi chờ đoàn đến thăm, Thịnh Oản Oản thật sự nhàm chán, tay ngứa khó nhịn cùng Dương Kim Bánh ở phòng hóa trang chơi mạt chược.
Trò chơi Thịnh Oản Oản ID- Oản Oản thích ăn cá, xếp hạng đệ nhất hoàng kim ma hữu toàn máy chủ, đánh đâu thắng đó không có gì cản nổi, vẫn luôn là đại thần thần mạt chược trong truyền thuyết.
Oản Oản cũng thích ăn cá chẳng kém gì Ma Quan Ngôn Tễ, cô là thần tượng trong lòng của các bác trai bác gái
Ngoại trừ Dương Kim Bánh, không ai biết rằng Oản Oản, không ai biết chân dung đại hán treo râu quai nón lại là nữ nhân rất thích ăn cá.
Oản Oản thích ăn cá: "Lại thắng, hôm nay tay thuận."
Bàn hữu A: "Oản ca, không hổ là anh!"
Hồ hữu đông ca: "Oản ca, thực sự muốn chơi thêm hai vòng nữa, nhưng hôm nay thua hai ngàn, chỉ có thể cáo từ."
Kim Bánh không họ Dương: "Ha hả a tôi thua 8000 nè."
Oản Oản thích ăn cá: "Ráng luyện đi sẽ quen tay hay việc, tôi cũng không phải ngay từ đầu liền có thể thắng."
Kim Bánh không họ Dương: "...... Còn rất kiêu ngạo."
Bàn hữu A: "Oản ca tại sao không thể kiêu ngạo, có loại thắng một phen a, tôi thật sự xem thường tân ma hữu toan(chua ngoa)."
Hồ hữu đông ca: "Tôi cũng là một người mới nên không chua, Tôi nghe nói Oản ca rất tuyệt vời, hy vọng về sau còn có cơ hội bàn về kỹ năng"
Oản Oản thích ăn cá:"Đại huynh đệ một ngày tốt lành."
Hồ hữu đông ca: "Tái kiến sau huynh đệ."
Kim Bánh không họ Dương: "...... Ngày."
Sau một vài trò chơi, Dương Kim Bánh cơ hồ thua hết toàn bộ gia sản, lại tiếp tục chơi, lại muốn sung tiền.
Thịnh Oản Oản vì nhân nhượng Dương Kim Bánh, đã thay đổi chế độ luyện tập, thua trong sân luyện tập sẽ không trừ ma đậu của người chơi.
Trong lúc chờ đấu với các tuyển thủ, cô hận sắt không thành thép nói "Bánh, em thật sự không có thiên phú."
Dương Kim Bánh yên lặng bĩu môi: "Chị chơi 5 năm, em mới chơi năm ngày được không."
Thịnh Oản Oản không màng hình tượng đem một chân này lên chân kia, tùy tiện đem váy dài xả tới rồi đầu gối.
"Nhớ năm đó chị chơi mạt chược năm ngày, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."
Dương Kim Bánh ghét bỏ chỉ chân: "Phòng hóa trang cũng được, chị ở bên ngoài thu liễm một chút, Lưu tỷ nói, chị có bằng cấp cao, nên thành nhân thiết học bá thục nữ nhân."
Thịnh Oản Oản không tình nguyện đem chân buông: "Nhân thiết sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ. "
Dương Kim Bánh tức giận: "Băng cũng cho ta lập trụ! Nhân thiết Liễu Ức Nhất là cao lãnh chi hoa vẫn không nhiễm hạt bụi kìa, cô ấy vẫn chưa hết hot sau sự cố sụp đổ nhân thiết, nhân thiết vốn dĩ là có người tin có người không tin."
Chuyên viên trang điểm thú vị nhìn, cười nói: "Oản Oản như vậy cũng rất đáng yêu, tôi thật không nghĩ tới nữ minh tinh còn yêu thích chơi mạt chược."
Thịnh Oản Oản xua xua tay: "Ai! Tôi không phải nữ minh tinh, chỉ là một diễn viên bình thường, thích ăn lẩu cay chơi mạt chược, ngày thường viết chút văn chương, nhưng cô đừng đi nói ra ngoài, người đại diện sẽ điên."
Dương kim bánh: "Đây là sự thật, trình độ Oản Oản của chúng tôi rất cao"
Chuyên viên trang điểm kinh ngạc nói: "Cô còn sẽ cái này?"
Thịnh Oản Oản híp híp mắt: " Sợ làm không nổi nữa, cầu vượt phía dưới còn có một phương thiên địa."
Chuyên viên trang điểm thường uống rất nhiều nước khoáng từ Thịnh Oản Oản đối với cô rất có hảo cảm, vì thế có chút mù quáng sùng bái.
"Thật lợi hại, ta sẽ không biết cô nhiều thứ, Tìm người đóng phim tốn 20 tệ."
Thịnh Oản Oản vỗ nhẹ vào tay cô ấy ân cần nói: "Nếu cô muốn đổi trong quá trình quay của chiếc váy đỏ. Hãy đến với tôi và tôi sẽ giúp cô miễn phí. "
Chuyên viên trang điểm mắt lấp lánh: "thật tuyệt!"
Dương Kim Bánh nhếch khóe miệng, ngước mắt lên im lặng nhìn chuyên gia trang điểm, mặt không chút nở nụ cười: "Ha ha ha ha, cô nghiêm túc sao? Những cái khác nữ tử đều là múa hát, đánh đàn, thư pháp và hội họa, vị này của chúng ta, chí ở hương dã."
Thịnh Oản Oản liếc Dương Kim Bánh chu chu môi.
Ngoài cửa có nhân viên công tác kêu: "Đoàn đến thăm! Mời vào phòng chờ tập trung!"
Dương Kim Bánh thuận lợi cất điện thoại di động của Thịnh Oản Oản xuống, chuyên viên trang điểm giúp cô sửa kiểu tóc, kéo kéo váy.
"Đẹp, Oản Oản cố lên!"
Thịnh Oản Oản cong con mắt cười.
Cô biết chuyên viên trang điểm tốt bụng, nhưng thực tế, cuộc phỏng vấn này không cho cô thấy bất cứ điều gì.
Cô không có danh khí nhất trong số các nhân vật, nói là tham quan, kỳ thật tiêu điểm vẫn là dừng ở nam nữ chính.
Tề Minh còn có thể chiếu cố một chút, chỉ có cô, đại khái là bình hoa
Thịnh Oản Oản xách váy đưa Dương Kim Bánh đến phòng nghỉ.
Ngôn Tễ cùng Liễu Ức Nhất luôn ở đó, Tề Minh cũng đến sớm hơn cô.
Căn phòng quả nhiên thi triển được, tất cả các phóng viên đứng thành một vòng tròn, gần như bị ép chặt vào nhau.
Thấy Thịnh Oản Oản tới, có người chỉ đường cho cô.
Ngôn Tễ đứng bên phải, Liễu Ức Nhất đứng bên trái, nhưng Tề Minh bị kẹp giữa họ.
Hai người họ không có ý định xào CP, càng không muốn bị truyền thông sử dụng như một công cụ để hoàn thành KPI, cho nên dứt khoát nói rõ tư thái, thậm chí không ở gần nhau cho các cuộc phỏng vấn.
Thịnh Oản Oản dừng lại bước chân,nhìn xung quanh.
Ngôn Tễ biết cô tới, quay lại đầu, lẳng lặng nhìn cô một cái.
Thịnh Oản Oản nhấp môi, do dự ngó trái ngó phải, do dự không trước.
Ngôn Tễ nhíu mày.
Nghĩ cái gì thế?.
Mí mắt anh khẽ run, nhìn Thịnh Oản Oản: "Mau tới đây"
Thịnh Oản Oản hơi ngẩn ra, mắt hạnh mở to, theo bản năng cắn má thịt.
Ngôn ca tựa hồ có không kiên nhẫn.
Tuy rằng Ngôn ca tuy không nhiệt tình với mọi người, nhưng anh cũng quá nóng nảy với cô.
Cô không ngờ rằng Ngôn Tễ sẽ lo lắng cho cô như vậy khi đứng về phía anh, ngay cả khi cô biết rằng trong lòng Ngôn Tễ đã có người khác, trong lòng vẫn cảm thấy se sắt.
Tóc ngắn, mắt đơn phượng, cao gầy, lãnh cảm.
Nó hoàn toàn trái ngược với cô...
Ngay cả Liễu Ức Nhất cũng bắt đầu nghi ngờ, nhưng cô lại không quan tâm.
Còn có cái gì nhưng do dự.
Chẳng lẽ đứng bên Ngôn Tễ để chọc fans miên man suy nghĩ, đưa ra những lời bàn tán cho Ngôn Tễ, làm cô nương của Ngôn Tễ phải đáp lại?
Tễ Niệm Phẩm mới vừa buông tha cô, cô không muốn dính líu đến tình cảm của người khác nữa.
Thịnh Oản Oản nhấc chiếc váy lên, cúi đầu, tránh ánh mắt Ngôn Tễ, đi thẳng đến chỗ Liễu Ức Nhất.
Ngôn Tễ: "???"
Phía bên trái trông đông hơn, Thịnh Oản Oản chỉ có thể lộ một nửa thân mình, nhưng cô vẫn nhanh chóng điều chỉnh nụ cười của mình đối mặt với máy quay.
Một nửa trong số đó không thành vấn đề, dù sao các phóng viên cũng không chuẩn bị hỏi cô bất kỳ câu hỏi nào.
Liễu Ức Nhất nhướng mày, nhìn Thịnh Oản Oản một cái thật sâu, lúc này mới động thủ đẩy Tề Minh ra chỗ khác cho Thịnh Oản Oản một chỗ.
Tề Minh chỉ có thể cười nhìn Ngôn Tễ, lộ ra bốn cái răng trắng: "Ngôn ca, anh......"
Anh ta hơi nghiêng thân trên, giơ tay lên, cũng muốn yêu cầu Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ lại không nhúc nhích.
Anh nghiêng đi mặt, ánh mắt lướt Tề Minh cùng Liễu Ức Nhất, nhìn về phía Thịnh Oản Oản.
Thịnh Oản Oản hồn nhiên bất giác vẫy tay chào các phóng viên, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Ngôn Tễ trầm mắt, thấp giọng ngắn ngủi nói: "Thịnh Oản Oản, đứng đây."
Các phóng viên ánh mắt động tác nhất trí nhìn về phía Thịnh Oản Oản, cũng theo Ngôn Tễ nói nói: "Ách... Đúng vậy, ở đây đông quá, Oản Oản đứng về phía anh Ngôn đi."
"A......" Thịnh Oản Oản tươi cười chợt tắt, ngữ khí ai oán, tựa hồ không tình nguyện.
Ngôn Tễ híp híp mắt, hàm dưới hơi banh, lạnh lùng nói: "Thời gian rất gấp."
Liễu Ức Nhất khẽ nhíu mi một tiếng: "Gấp sao?"
Thịnh Oản Oản không biết rằng cuộc phỏng vấn của Ngôn Tễ cùng Liễu Ức Nhất, cô đương nhiên không muốn làm chậm thời gian của mọi người.
Chỉ là cô ấy rất tự giác, kéo khoảng cách bằng hai quyền với Ngôn Tễ, Ngôn Tễ liếc nhìn giữa hai người họ.
Ngôn Tễ: "......"
Thịnh Oản Oản nuốt nuốt nước miếng, lịch sự nói với các phóng viên: "Tôi xin lỗi, đã lãng phí thời gian của mọi người."
Ngôn Tễ thu hồi ánh mắt, đôi mắt rũ một chút, không tiếng động đến gần Thịnh Oản Oản.
Hai quyền biến thành một quyền.
Nhưng trong máy quay, đó chỉ là rung động bình thường, dù sao thì khoảng cách giữa anh và Tề Minh cũng quá nhỏ.
Thịnh Oản Oản lại nhạy cảm đã nhận ra Ngôn Tễ tới gần.
Chắc anh dùng kem dưỡng da chống nắng lên người, hơm ngào ngạt, thanh đạm lại dễ ngửi.
Thịnh Oản Oản cũng rất thích nhãn hiệu này, nhưng sau khi biết Ngôn Tễ dùng hương bạc hà, cô đã âm thầm đổi thành hương chanh.
Đi càng lúc càng xa để khỏi bị nghi ngờ.
Cô siết chặt lòng bàn tay, sau đó cố gắng nhích một bước lớn sang một bên, kéo khoảng cách giữa Ngôn Tễ và mình tới đến ba quyền.
Ngôn Tễ cắn sau răng.
Phóng viên tỉnh bơ hỏi trước: "Trước đây tôi có xem bài phỏng vấn của Anh Ngôn trong thời thượng nam sĩ 》 nói rằng quan hệ đoàn phim rất tốt, vậy khi mọi người thường đóng phim thì sẽ có hoạt động gì không?"
Vấn đề đúng với Tề Minh.
Anh ta luôn muốn xào huynh đệ tình thâm Ngôn Tễ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tề Minh: "Mọi người cùng nhau thảo luận kịch bản. Anh Ngôn rất nghiêm túc. Tôi cảm thấy mình học hỏi được rất nhiều điều từ anh ấy."
Phóng viên quả bơ kiên trì: "Đoàn phim không có hoạt động giải trí nào khác sao? Xem phim, chơi game, ngâm mình ở suối nước nóng. À, tôi nghe nói suối nước nóng ở thành điện ảnh Lâm Hải rất nổi tiếng. "
Tề Minh: "Ách......" Những lời này làm sao có thể hỏi hắn.
Liễu Ức Nhất bình tĩnh tiếp nhận đi: "Lịch trình váy đỏ rất kín, không có thời gian."
Ngôn Tễ biết Liễu Ức Nhất lời ít ý nhiều, có thể sử dụng một chữ giải quyết, tuyệt đối không lãng phí thời gian.
Anh gật đầu và nói khẽ: "Ừ."
Phóng viên vẻ mặt khổ đau.
Gặp phải hai nhân vật chính có tính cách như thế này thì làm sao được, tôi chỉ có thể kéo dài vai phụ mà thôi.
Cô nàng nhìn về phía Thịnh Oản Oản: "Oản Oản đâu?"
Thịnh Oản Oản có chút ngoài ý muốn có thể bị hỏi đến, ậm ừ một chút.
Dương Kim Bánh đứng sau hàng ghế phóng viên, nhón chân, cố gắng nhép môi về phía cô.
Thục nữ.
Thục nữ!
Thịnh Oản Oản hắng giọng, vẻ mặt ôn nhu thẹn thùng: "Tôi thích yên tĩnh, ngày thường đọc kịch bản, luyện yoga, có thời gian cũng sẽ chơi cờ vây, nung đúc tình cảm."
Tề Minh: "......" Nhiều năm chưa thấy qua thấy một nữ diễn viên diễn lố
Liễu Ức Nhất: "......" Mẹ nó, nhân thiết so với tôi đều giả.
Ngôn Tễ: "......" ai rồi sẽ giả thục nữ thôi
Trước đây anh rất thích yên tĩnh, nhưng nhưng Thịnh Oản Oản văn tĩnh mới có quỷ.
========================================================
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngôn Tễ: Tôi hiện tại thích ồn ào.