- Tôi sẽ không đính hôn với cô ta
Giọng điệu của Ngôn Tễ rất không kiên nhẫn, và vẻ mặt của anh có chút bài xích. Các khớp tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc, tia lửa trên tàn thuốc rất mờ nhạt và sắp tắt, hiển nhiên người cầm nó vẫn chưa mê luyến bởi hương vị của mùi thuốc. Người đại diện Ân Đại Ma nhìn chằm chằm điếu thuôc trong tay Ngôn Tễ đang thất thần.
Anh ta chưa bao giờ thấy ai tự chủ như ông chủ. Công việc trong giới này rất phức tạp, lộn xộn là chuyện như cơm bữa, nhiều khi để giữ cho tinh thần không bị sa sút thì phải yêu cầu tới điếu thuốc, nhưng Ngôn Tễ luôn hút có 2 điếu, khi có tinh thần rồi thì không chạm vào.
Ân Đại Ma đứng ở một bên, thư thái cười nói:
- Tôi chắc chắn tin điều đó, nhưng hôm nay anh không cần thiết đi, nhưng quảng cáo cho sản phẩm đã không làm trong một tuần rồi thì không thể trì hoãn được.
Ngôn Tễ đem phần thừa hơn một nửa của điếu thuốc dập tắt trong tàn thuốc, đứng lên, sửa sửa cổ tay áo, lãnh đạm nói:
- Đi thôi, xem nữ diễn viên trong vai nữ thứ, vẫn là không nên có hiểu lầm.
Phó đạo diễn bên kia vừa mới báo tin, ông ta có ấn tượng không tồi với Thịnh Oản Oản, nhưng lại e ngại với Đổng Lâm Lâm, vì cô ta là hậu bối của anh cho nên cố ý tới hỏi ý kiến từ anh. Đây là lợi thế của việc diễn viên nổi tiếng hơn đạo diễn. Một câu nói của Ngôn Tễ có khả năng thay đổi quyết định làm việc toàn bộ của tổ đạo diễn.
Nhưng anh suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra Đổng Lâm Lâm là ai. Phó đạo diễn bọn họ càng muốn nhận Thịnh Oản Oản làm vai diễn, Ngôn Tễ không nghĩ bởi vì bọn họ là tổ đạo diễn mà thay đổi vận mệnh của Thịnh Oản Oản vận, cô ấy đã tự mình giành lấy cơ hội này nên nó sẽ là của cô ấy. Vì vậy anh chỉ nói với phó đạo diễn là anh không quan tâm. Ân Đại Ma gãi gãi tóc, thở dài
- Thật là, dù gì nữ chính và nam chính cũng có cảm tình trong biên kịch mà. Thật không tốt cho cô ấy
Ngôn Tễ nghê liếc anh ta một cái, giải thích nói:
- Ý tôi là, đừng để cô ấy có thành kiến với anh nếu không thì sẽ ảnh hưởng hợp tác sao này
Ân Đại Ma giật mình, vội lắc đầu:
- Không phải... anh quá tốt! Có thể hợp tác làm việc với anh là điều phúc đức 3 đời của tôi đấy, mỗi khi nghĩ đến có thể trở thành người đại diện của anh, tôi sợ muốn chết đây!
Ngôn Tễ lấy chiếc áo khoác trên lưng ghế, ghét bỏ nhìn Ân Đại Ma một cái: "Câm miệng."
Ân Đại Ma cười: " Anh nên che giấu thân phận đi, nếu như bị paparazzi chụp thì không thể giải thích."
Ngôn Tễ mím môi, mắt phượng có chút nheo lại: "Bị chụp thì phải khiến cho bọn họ phải xóa."
Với quyền lực và tài nguyên của Ngôn gia có ở Lâm Hải, quá dễ để bịt miệng người ta. Nhưng Ngôn Tễ rất ít dùng đặc quyền của gia tộc, và không quan tâm nhiều đến tài sản của sản nghiệp gia đình. Chỉ vài chú bác theo ý mẹ anh, sớm muộn gì cũng nằm trong tay anh, Ngôn Tễ đến trễ buổi phỏng vấn trước thời gian khoảng 30 phút. Anh đã chấp nhận một cuộc phỏng vấn thoại trong xe, nhưng anh đến muộn, điều này được coi là cố ý.
Mặc dù anh không có định kiến với Thịnh Oản Oản, nhưng điều này không có nghĩa là anh thích cô. thậm chí trước đó anh đã đã không nhìn kỹ ảnh của cô. Đi muộn cũng thể hiện thái độ của anh, và tốt nhất là Thịnh Oản Oản nên biết rõ điều này và biết khó mà lui.
Anh không muốn dùng thủ đoạn với cô, nhưng nếu cô cố chấp, thì cũng đừng trách anh không cho Thịnh gia mặt mũi.
Ngôn Tễ mới vừa đến cửa phong, còn chưa kịp đẩy của, liền nghe thấy tiếng khóc thầm bên trong. Âm thảnh rất mềm, mang theo ủy khuất như ghẹt ở trong mũi lâu lâu lại ho 2 tiếng, chắc vì đi muộn nên cô ấy mới cảm thấy bị bỏ mặc. Ngôn Tễ khẽ nhíu mày, sắc mặt lạnh thêm vài phần. Anh đi vào, vừa lúc Thịnh Oản Oản ngẩng đầu. Khóe mắt cô đỏ hoe, trên nước mắt còn đọng trên khoes mi chưa kịp lau.
Bàn được trưng bày một bình hoa Ất nữ tâm rất mọng nước, phiến lá hồng nhạt rất giống đôi mắt của cô nhìn rất đáng yêu Thịnh Oản Oản nuốt nước bọt, gục đầu xuống, mái tóc dài mềm mại che đi bờ vai gầy và tiếp tục khóc. Lông mi rũ xuống, mang theo dáng vẻ vô tội, nhưng có một vệt nước mắt chảy dài trên má cô, khá rõ ràng.
Ngôn Tễ nghĩ cô thực sự giống như một cây mọng nước, nước mắt không ngừng chảy ra. Ngôn Tễ kéo một chiếc ghế và ngồi ở phía đối diện với Thịnh Oản Oản, anh không có ý định an ủi cô hay giải thích lý do tại sao anh đến muộn. Anh chỉ lặng lẽ quan sát, nghịch bật lửa trên tay. Xem cô gái nỏ có thể khóc bao lâu. Đèn trong phòng sáng sủa, làn da của cô đặc biệt trắng như sữa, ngoại trừ hai má bị cọ xát, đỏ bừng vì xấu hổ.
"Khụ khụ..." Thịnh Oản Oản nhăn mũi, kế bên là một đóng khăn giấy để lâu nước mắt. Cô ngưng một chút, nước mắt vẫn có thể rơi xuống. Diễn viên cần có sự đồng cảm khi đóng cảnh khóc, không thể khóc chân thành mà không chạm đến trái tim. Thịnh Oản Oản nhớ tới bà của mình, là người thân duy nhất khi cô còn bé.
Lão nhân thân thể không tốt, bị hội chứng Alzheimer làm quên đi những hồi ức rất nhiều, lúc nào cũng xa lạ với người khác. Mỗi lần nghĩ đến, Thịnh Oản Oản đều nhịn không được mà rơi lệ. Ngôn Tễ nâng lên cánh tay nhìn đồng hồ. Nửa tiếng trôi qua, Thịnh Oản Oản không có dấu hiệu dừng lại. Anh thực sự đánh giá thấp trình độ của Thịnh Oản Oản rồi.
Ghế lô chỉ có hai ly nước chanh, một tiểu bồn Ất nữ tâm, nhưng một trời một vực các có thấp nhất tiêu phí, cho nên chẳng sợ bọn họ hiện tại cũng chưa gọi món ăn, cũng không người phục vụ tới thúc giục. Trên bàn chỉ có hai ly nước chanh, một bình hoa Ất nữ tâm, nhưng lại có một trời một vực về chi trả tiền với chi phí thấp như vậy, nên cho dù bây giờ họ không gọi món, cũng không có phục vụ nào có thể thúc giục họ.
Ngôn Tễ rốt cuộc không kiên nhẫn, đem chiếc bật lửa ném sang một bên, chiếc bật lửa uể oải lăn qua hai cái, lăn tới trước mặt cô rồi dừng lại. Thịnh Oản Oản bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình, khóc ít đi nhiều. Ngôn Tễ hít sâu một hơi, không thể nhịn được nữa nói:
- Dù cô giả vờ đáng thương thế nào đi nữa thì cuộc hôn nhân không thể diễn ra.
Anh cự tuyệt từ chối và không cho đối phương có cơ hội để giải thích. Anh hiểu rõ Thịnh gia như trong lòng bàn tay. Anh ấy không có tình cảm với Thịnh Oản Oản, và cô không nhất thiết phải có tình cảm với anh. Chỉ là trong tay anh đang nắm những tài sản thật sự quá mức mê người, làm người khác phải ngo ngoe rục rịch, kiềm chế không được. Tiếng khóc rốt cuộc ngừng, và căn phòng bỗng yên tĩnh như biển xanh thăm thẳm. Ngôn Tễ cười nhạo một tiếng:
- Nếu muốn khóc, dứt khoát một hơi khóc cái......"
Thịnh Oản Oản đột nhiên ngước mắt, đôi mắt rạng rỡ nhìn anh.
Ngôn Tễ chau mày. Anh lúc này mới phát hiện, Thịnh Oản Oản có đôi mắt thật sự rất xinh đẹp, dù có sưng lên vì khóc thì chúng vẫn rất đẹp.
Thịnh Oản Oản vui vô cùng, nhịn không được cong cong mắt, đáy mắt tuy rằng phủ một tầng hơi nước, nhưng vẻ phiền muộn đã được thần thái vui vẻ của cô làm giảm bớt hoàn toàn.
- Nói như vậy ngươi là muốn từ hôn?
Ngôn Tễ nhìn chằm chằm cô, không nóng không lạnh nói: "Đương nhiên."
Giọng nói của cô cũng rất dễ chịu, có chút ngốc manh, nhưng tiếng kêu lại mềm mại như sáp, giống như bánh nếp tinh xảo. Cô run rẩy nhìn anh với đôi mi rưng rưng trong vài giây rồi mỉm cười
- Tôi đợi câu này của anh lâu lắm rồi, tôi còn có việc phải đi trước, Ngôn tiên sinh cứ từ từ mà thưởng thức, về tiền chi trả thi chúng ta chia đôi nha?
Ngôn Tễ:????
Anh chưa kip phản ứng, Thịnh Oản Oản lật bánh tráng quá nhan. Thịnh Oản Oản nhìn anh không lên tiếng, có chút rối rắm, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ:
- Đây là lần gặp mặt đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu có gặp lại thì coi như không quen, hy vọng anh không ngại về việc này
Ngôn Tễ: "......" Cô tính kế giỏi lắm
Thịnh Oản Oản không nói nhiều với anh, cầm túi xách lên, ngâm nga một chút giai điệu, vừa mở cửa với vẻ mặt thoải mái đi về nhà.
- Tôi đi nha.... Cô quay lại cười với Ngôn Tễ, nụ cười rất vui vẻ.
Rất tiếc là mắt để đằng sau nên không may cái mặt đập vào bức tường kính, trán có một vết đỏ. Nhưng điều này ít nhất cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Thịnh Oản Oản loạng choạng đi tiếp, bất giác đưa tay xoa trán và chạy ra ngoài với đôi giày cao gót.
Ngôn Tễ nhìn bóng dáng cô đi xa, lâm vào trầm tư. Có vẻ... khác với những gì anh nghĩ? Tất cả những tiếng khóc thút thít vừa rồi dường như chỉ để diễn cho anh xem. Để không đính hôn anh, Thịnh Oản Oản đã không tiếc công sức. Ngôn Tễ khẽ nhếch môi.
Ân Đại Ma đúng lúc gọi điện. Ngôn Tễ định thần lại, một lúc sau mới bình tĩnh nghe máy.
- Ông chủ này, có chuyện gì sao, anh thấy sao?
Tâm tình Ngôn Tễ có chút tốt, hắn nhàn nhạt nói: "Để xem."
Ân Đại Ma có chút ngoài ý muốn: "Cái kia, Thịnh Oản Oản không có dây dưa với anh sao?"
Ngôn Tễ nhìn trên bàn có một đống khăn giấy nhăn bèo nhèo, lắc đầu: "Không có."
Ân Đại Ma tấm tắc buồn bực: "Như thế rất kỳ quái nhỉ, tại sao cô ta lại không buộc chặt anh chung một chỗ."
Ngôn Tễ vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào Ất nữ tâm. Những ngọn lá hồng có hình tròn, băng giá, mọc lặng lẽ và dịu dàng dưới ánh đèn mong manh.
- Cô ấy rất vui vẻ.
Ân Đại Ma không thể hiểu được: "Gì?"
Ngôn Tễ lặp lại nói: " Có thể nhìn ra được cô ấy thật sự thực rất vui vẻ."
Ân Đại Ma: "......"
Ngôn Tễ thưởng thức lá cây Ất nữ tâm, phảng phất véo khuôn mặt tròn vo của Thịnh Oản Oản.
- Hơn nữa lần này tôi không chia đôi số tiền với cô ấy, vì vậy cô ấy yêu cầu tôi quay lại lần sau.
Ân Đại Ma: Thật" vô tình!"
Anh mơ hồ nhớ ra rằng anh không hài lòng với buổi hẹn hò mù quáng mà mẹ anh đã giới thiệu trước đó, nên anh nhất quyết đòi chia đôi.
- Tôi sẽ không đính hôn với cô ta
Giọng điệu của Ngôn Tễ rất không kiên nhẫn, và vẻ mặt của anh có chút bài xích. Các khớp tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc, tia lửa trên tàn thuốc rất mờ nhạt và sắp tắt, hiển nhiên người cầm nó vẫn chưa mê luyến bởi hương vị của mùi thuốc. Người đại diện Ân Đại Ma nhìn chằm chằm điếu thuôc trong tay Ngôn Tễ đang thất thần.
Anh ta chưa bao giờ thấy ai tự chủ như ông chủ. Công việc trong giới này rất phức tạp, lộn xộn là chuyện như cơm bữa, nhiều khi để giữ cho tinh thần không bị sa sút thì phải yêu cầu tới điếu thuốc, nhưng Ngôn Tễ luôn hút có 2 điếu, khi có tinh thần rồi thì không chạm vào.
Ân Đại Ma đứng ở một bên, thư thái cười nói:
- Tôi chắc chắn tin điều đó, nhưng hôm nay anh không cần thiết đi, nhưng quảng cáo cho sản phẩm đã không làm trong một tuần rồi thì không thể trì hoãn được.
Ngôn Tễ đem phần thừa hơn một nửa của điếu thuốc dập tắt trong tàn thuốc, đứng lên, sửa sửa cổ tay áo, lãnh đạm nói:
- Đi thôi, xem nữ diễn viên trong vai nữ thứ, vẫn là không nên có hiểu lầm. . Ngôn Tình Tổng Tài
Phó đạo diễn bên kia vừa mới báo tin, ông ta có ấn tượng không tồi với Thịnh Oản Oản, nhưng lại e ngại với Đổng Lâm Lâm, vì cô ta là hậu bối của anh cho nên cố ý tới hỏi ý kiến từ anh. Đây là lợi thế của việc diễn viên nổi tiếng hơn đạo diễn. Một câu nói của Ngôn Tễ có khả năng thay đổi quyết định làm việc toàn bộ của tổ đạo diễn.
Nhưng anh suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra Đổng Lâm Lâm là ai. Phó đạo diễn bọn họ càng muốn nhận Thịnh Oản Oản làm vai diễn, Ngôn Tễ không nghĩ bởi vì bọn họ là tổ đạo diễn mà thay đổi vận mệnh của Thịnh Oản Oản vận, cô ấy đã tự mình giành lấy cơ hội này nên nó sẽ là của cô ấy. Vì vậy anh chỉ nói với phó đạo diễn là anh không quan tâm. Ân Đại Ma gãi gãi tóc, thở dài
- Thật là, dù gì nữ chính và nam chính cũng có cảm tình trong biên kịch mà. Thật không tốt cho cô ấy
Ngôn Tễ nghê liếc anh ta một cái, giải thích nói:
- Ý tôi là, đừng để cô ấy có thành kiến với anh nếu không thì sẽ ảnh hưởng hợp tác sao này
Ân Đại Ma giật mình, vội lắc đầu:
- Không phải... anh quá tốt! Có thể hợp tác làm việc với anh là điều phúc đức 3 đời của tôi đấy, mỗi khi nghĩ đến có thể trở thành người đại diện của anh, tôi sợ muốn chết đây!
Ngôn Tễ lấy chiếc áo khoác trên lưng ghế, ghét bỏ nhìn Ân Đại Ma một cái: "Câm miệng."
Ân Đại Ma cười: " Anh nên che giấu thân phận đi, nếu như bị paparazzi chụp thì không thể giải thích."
Ngôn Tễ mím môi, mắt phượng có chút nheo lại: "Bị chụp thì phải khiến cho bọn họ phải xóa."
Với quyền lực và tài nguyên của Ngôn gia có ở Lâm Hải, quá dễ để bịt miệng người ta. Nhưng Ngôn Tễ rất ít dùng đặc quyền của gia tộc, và không quan tâm nhiều đến tài sản của sản nghiệp gia đình. Chỉ vài chú bác theo ý mẹ anh, sớm muộn gì cũng nằm trong tay anh, Ngôn Tễ đến trễ buổi phỏng vấn trước thời gian khoảng 30 phút. Anh đã chấp nhận một cuộc phỏng vấn thoại trong xe, nhưng anh đến muộn, điều này được coi là cố ý.
Mặc dù anh không có định kiến với Thịnh Oản Oản, nhưng điều này không có nghĩa là anh thích cô. thậm chí trước đó anh đã đã không nhìn kỹ ảnh của cô. Đi muộn cũng thể hiện thái độ của anh, và tốt nhất là Thịnh Oản Oản nên biết rõ điều này và biết khó mà lui.
Anh không muốn dùng thủ đoạn với cô, nhưng nếu cô cố chấp, thì cũng đừng trách anh không cho Thịnh gia mặt mũi.
Ngôn Tễ mới vừa đến cửa phong, còn chưa kịp đẩy của, liền nghe thấy tiếng khóc thầm bên trong. Âm thảnh rất mềm, mang theo ủy khuất như ghẹt ở trong mũi lâu lâu lại ho 2 tiếng, chắc vì đi muộn nên cô ấy mới cảm thấy bị bỏ mặc. Ngôn Tễ khẽ nhíu mày, sắc mặt lạnh thêm vài phần. Anh đi vào, vừa lúc Thịnh Oản Oản ngẩng đầu. Khóe mắt cô đỏ hoe, trên nước mắt còn đọng trên khoes mi chưa kịp lau.
Bàn được trưng bày một bình hoa Ất nữ tâm rất mọng nước, phiến lá hồng nhạt rất giống đôi mắt của cô nhìn rất đáng yêu Thịnh Oản Oản nuốt nước bọt, gục đầu xuống, mái tóc dài mềm mại che đi bờ vai gầy và tiếp tục khóc. Lông mi rũ xuống, mang theo dáng vẻ vô tội, nhưng có một vệt nước mắt chảy dài trên má cô, khá rõ ràng.
Ngôn Tễ nghĩ cô thực sự giống như một cây mọng nước, nước mắt không ngừng chảy ra. Ngôn Tễ kéo một chiếc ghế và ngồi ở phía đối diện với Thịnh Oản Oản, anh không có ý định an ủi cô hay giải thích lý do tại sao anh đến muộn. Anh chỉ lặng lẽ quan sát, nghịch bật lửa trên tay. Xem cô gái nỏ có thể khóc bao lâu. Đèn trong phòng sáng sủa, làn da của cô đặc biệt trắng như sữa, ngoại trừ hai má bị cọ xát, đỏ bừng vì xấu hổ.
"Khụ khụ..." Thịnh Oản Oản nhăn mũi, kế bên là một đóng khăn giấy để lâu nước mắt. Cô ngưng một chút, nước mắt vẫn có thể rơi xuống. Diễn viên cần có sự đồng cảm khi đóng cảnh khóc, không thể khóc chân thành mà không chạm đến trái tim. Thịnh Oản Oản nhớ tới bà của mình, là người thân duy nhất khi cô còn bé.
Lão nhân thân thể không tốt, bị hội chứng Alzheimer làm quên đi những hồi ức rất nhiều, lúc nào cũng xa lạ với người khác. Mỗi lần nghĩ đến, Thịnh Oản Oản đều nhịn không được mà rơi lệ. Ngôn Tễ nâng lên cánh tay nhìn đồng hồ. Nửa tiếng trôi qua, Thịnh Oản Oản không có dấu hiệu dừng lại. Anh thực sự đánh giá thấp trình độ của Thịnh Oản Oản rồi.
Ghế lô chỉ có hai ly nước chanh, một tiểu bồn Ất nữ tâm, nhưng một trời một vực các có thấp nhất tiêu phí, cho nên chẳng sợ bọn họ hiện tại cũng chưa gọi món ăn, cũng không người phục vụ tới thúc giục. Trên bàn chỉ có hai ly nước chanh, một bình hoa Ất nữ tâm, nhưng lại có một trời một vực về chi trả tiền với chi phí thấp như vậy, nên cho dù bây giờ họ không gọi món, cũng không có phục vụ nào có thể thúc giục họ.
Ngôn Tễ rốt cuộc không kiên nhẫn, đem chiếc bật lửa ném sang một bên, chiếc bật lửa uể oải lăn qua hai cái, lăn tới trước mặt cô rồi dừng lại. Thịnh Oản Oản bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình, khóc ít đi nhiều. Ngôn Tễ hít sâu một hơi, không thể nhịn được nữa nói:
- Dù cô giả vờ đáng thương thế nào đi nữa thì cuộc hôn nhân không thể diễn ra.
Anh cự tuyệt từ chối và không cho đối phương có cơ hội để giải thích. Anh hiểu rõ Thịnh gia như trong lòng bàn tay. Anh ấy không có tình cảm với Thịnh Oản Oản, và cô không nhất thiết phải có tình cảm với anh. Chỉ là trong tay anh đang nắm những tài sản thật sự quá mức mê người, làm người khác phải ngo ngoe rục rịch, kiềm chế không được. Tiếng khóc rốt cuộc ngừng, và căn phòng bỗng yên tĩnh như biển xanh thăm thẳm. Ngôn Tễ cười nhạo một tiếng:
- Nếu muốn khóc, dứt khoát một hơi khóc cái......"
Thịnh Oản Oản đột nhiên ngước mắt, đôi mắt rạng rỡ nhìn anh.
Ngôn Tễ chau mày. Anh lúc này mới phát hiện, Thịnh Oản Oản có đôi mắt thật sự rất xinh đẹp, dù có sưng lên vì khóc thì chúng vẫn rất đẹp.
Thịnh Oản Oản vui vô cùng, nhịn không được cong cong mắt, đáy mắt tuy rằng phủ một tầng hơi nước, nhưng vẻ phiền muộn đã được thần thái vui vẻ của cô làm giảm bớt hoàn toàn.
- Nói như vậy ngươi là muốn từ hôn?
Ngôn Tễ nhìn chằm chằm cô, không nóng không lạnh nói: "Đương nhiên."
Giọng nói của cô cũng rất dễ chịu, có chút ngốc manh, nhưng tiếng kêu lại mềm mại như sáp, giống như bánh nếp tinh xảo. Cô run rẩy nhìn anh với đôi mi rưng rưng trong vài giây rồi mỉm cười
- Tôi đợi câu này của anh lâu lắm rồi, tôi còn có việc phải đi trước, Ngôn tiên sinh cứ từ từ mà thưởng thức, về tiền chi trả thi chúng ta chia đôi nha?
Ngôn Tễ:????
Anh chưa kip phản ứng, Thịnh Oản Oản lật bánh tráng quá nhan. Thịnh Oản Oản nhìn anh không lên tiếng, có chút rối rắm, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ:
- Đây là lần gặp mặt đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu có gặp lại thì coi như không quen, hy vọng anh không ngại về việc này
Ngôn Tễ: "......" Cô tính kế giỏi lắm
Thịnh Oản Oản không nói nhiều với anh, cầm túi xách lên, ngâm nga một chút giai điệu, vừa mở cửa với vẻ mặt thoải mái đi về nhà.
- Tôi đi nha.... Cô quay lại cười với Ngôn Tễ, nụ cười rất vui vẻ.
Rất tiếc là mắt để đằng sau nên không may cái mặt đập vào bức tường kính, trán có một vết đỏ. Nhưng điều này ít nhất cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Thịnh Oản Oản loạng choạng đi tiếp, bất giác đưa tay xoa trán và chạy ra ngoài với đôi giày cao gót.
Ngôn Tễ nhìn bóng dáng cô đi xa, lâm vào trầm tư. Có vẻ... khác với những gì anh nghĩ? Tất cả những tiếng khóc thút thít vừa rồi dường như chỉ để diễn cho anh xem. Để không đính hôn anh, Thịnh Oản Oản đã không tiếc công sức. Ngôn Tễ khẽ nhếch môi.
Ân Đại Ma đúng lúc gọi điện. Ngôn Tễ định thần lại, một lúc sau mới bình tĩnh nghe máy.
- Ông chủ này, có chuyện gì sao, anh thấy sao?
Tâm tình Ngôn Tễ có chút tốt, hắn nhàn nhạt nói: "Để xem."
Ân Đại Ma có chút ngoài ý muốn: "Cái kia, Thịnh Oản Oản không có dây dưa với anh sao?"
Ngôn Tễ nhìn trên bàn có một đống khăn giấy nhăn bèo nhèo, lắc đầu: "Không có."
Ân Đại Ma tấm tắc buồn bực: "Như thế rất kỳ quái nhỉ, tại sao cô ta lại không buộc chặt anh chung một chỗ."
Ngôn Tễ vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào Ất nữ tâm. Những ngọn lá hồng có hình tròn, băng giá, mọc lặng lẽ và dịu dàng dưới ánh đèn mong manh.
- Cô ấy rất vui vẻ.
Ân Đại Ma không thể hiểu được: "Gì?"
Ngôn Tễ lặp lại nói: " Có thể nhìn ra được cô ấy thật sự thực rất vui vẻ."
Ân Đại Ma: "......"
Ngôn Tễ thưởng thức lá cây Ất nữ tâm, phảng phất véo khuôn mặt tròn vo của Thịnh Oản Oản.
- Hơn nữa lần này tôi không chia đôi số tiền với cô ấy, vì vậy cô ấy yêu cầu tôi quay lại lần sau.
Ân Đại Ma: Thật" vô tình!"
Anh mơ hồ nhớ ra rằng anh không hài lòng với buổi hẹn hò mù quáng mà mẹ anh đã giới thiệu trước đó, nên anh nhất quyết đòi chia đôi.