Bãi Đất Hoang Sau Nhà

Chương cuối

Trong lúc Vân rửa chén, thì Hiếu lên lầu nói chuyện với vợ, vợ Hiếu bây giờ đâm ra bực chồng hơn cả bực Vân, bởi lẽ Hiếu tỏ ra tin chuyện ma vô lý của em gái, Hiếu biết thế, nên phải tìm cách vuốt, anh giả vờ nói theo ý của vợ:

- Em à, anh thấy là cả em cũng nên đi với anh ra trạm xe bus, biết đâu con Vân nó lấy cớ là sợ ma, nó ở nhà không chịu đi làm đúng như em nói? Mình ra tận nơi chứng kiến, nó sẽ hết đường chối cãi em thấy không? Chính vì vậy anh mới quyết định ra trạm xe với nó chỉ một lần thôi, từ mai nó không bịa đặt chuyện được nữa. Em đi với anh đi, em đi với anh để xem nó ăn nói ra làm sao?

Vợ Hiếu thấy chồng có lý, chị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Đi thì đi, thời buổi này mà nói chuyện gặp ma, nghe chán thật.

Hiếu vuốt theo:

- Chả hiểu con bé nó bị khủng hoảng cái gì mà sinh ra lẩn thẩn như vậy?

Anh quay bước xuống nhà, mà lòng nặng trĩu. Nổi lo âu dùm cho em gái, anh mong mỏi là mọi chuyện êm xui. Vân từ nay đi làm đều đặn để vợ anh cảm thấy thoải mái hơn. Đúng 8 giờ rưỡi, bốn người nai nịch quần áo muà đông, bước ra khỏi nhà để lên đường đi gặp...ma. Vợ Hiếu mặc jacket dày lặng lẽ theo chồng, không nói lời nào. Vợ Hiếu khóa cửa, rồi cả nhà cắm đầu cùng rảo bước. Hiếu định lái xe, nhưng vợ Hiếu và con bé Mỹ Linh đều đòi đi bộ vì quảng đường không xa lắm. Vợ Hiếu lúc này hơi lên cân, nên thấy có dịp đi bộ để tập thể dục, đòi đi ngay. Trời rét căm căm, mà gióo lại rít từng cơn qua cánh đồng trống, như hắt hơi lạnh vào bốn người. Hiếu và vợ đi trước rầm rì nói chuyện. Hai cô cháu lặng lẽ đi sau.

Vân kiểm điểm lại bao nhiêu nổi kinh sợ xảy đến dồn dập trong ngày hôm nay. Nàng thầm nguyện trong đầu:

- Ông Thọ ơi, lúc sống ông là người thân của tôi, ông sống khôn thác thiên, xin đừng hiện về làm tôi sợ. Tôi hứa sẽ đặt bài vị ông trong chuà mà.

15 phút sau thì ra tới con lộ chính, trạm xe không có ai. Cả bốn người đứng khuất hẳn vào trong nhà l*иg kiếng chờ đợi. Vân hồi hộp lắm, để đỡ sốt ruột, nàng hỏi Hiếu: - Bộ..bộ anh không nhớ mặt ông Thọ hay sao?

Hiếu lắc đầu nói:

- Không ! Cứ như mày kể thì hồi trước muốn đi lính ít khi về nhà. Sau 75 thì ông ấy về nhà, tao vượt biên rồi còn đâu. Gặp thì chắc là cũng nhớ, nhưng bây giờ thì tao không có hình dung được mặt mũi ổng ra làm sao.

Vợ Hiếu ngồi trên ghế băng, không nói gì, mặc dù chị vẩn nhớ mặt ông Thọ. Hiếu chưa nói xong dứt câu, thì Mỹ Linh đứng bên cạnh lên tiếng:

- Ơ...Xe tới kià ba !

Cả Hiếu và Vân cùng hồi hộp quay về hướng xe bus đang từ từ chạy đến. Vợ Hiếu còn hồi hộp hơn bởi chị mong cái giây phút này để cười vào mặt cô em chồng. Bốn người đứng thành một hàng, không ai nói một lời nào. Dưới ánh đèn đường chiếu qua làn hơi sương ảo ảo. Chiếc xe màu xám hiện ra như bóng dáng một con quái vật khổng lồ đang ám ảnh tâm trí của Vân. Nàng nín thở đăm đăm nhìn và thầm nhắc lại câu nói lúc nãy:

- Ông Thọ ơi ! ông sống khôn thác thiên, xin đừng hiện về làm tôi sợ.

Hình như xe trống, không có khách. Tới gần trạm, xe giảm tốc độ, và tấp vô lề và dừng hẳn lại. Vợ chồng Hiếu, Vân và Mỹ Linh, cả bốn người cùng căng thẳng, trố mắt chờ đợi. Rồi cánh cửa xe bus mở toang, người tài xế quay đầu nhìn ra bằng ánh mắt dửng dưng. Vân cứ đứng yên như pho tượng tại chỗ, khiến Hiếu phải đẩy lưng nàng, giục nàng bước lên. ông tài xế chỉ là một người đàn ông Canada bình thường, mặc đồng phục, tay cầm sẳn tờ giấy jo- en -phơ để trao cho khách theo thói quen. Hiếu mừng lắm, anh thở phào như trút được gánh nặng ngàn cân, nhưng phải làm bộ mắng Vân để làm vợ vui lòng:

- Mày thấy chưa, chỉ trông gà hóa cuốc. Thôi, đi làm đi ! Sáng mai về gặp lại. Con bé Mỹ Linh hỏi nhỏ Hiếu:

- Ông này đó hả ba? Cô Vân nói ông này là ma đó hả ba?

Vợ Hiếu cười khẩy bảo con:

- Hứ, ông này mà cô mày bảo ma, thì mỗi ngày tao gặp đến cả trăm con ma, ma đầy đường.

Hiếu nhún vai, bảo vợ:

- Nhưng mà mình có ra tận nơi thì con Vân nhà mình nó mới hết đường chối cãi. Thôi, thế là yên chí, đi về ngủ.

Vân bước lên, tìm chỗ ngồi tuốt phía sau, nàng vừa vui mừng, vừa hồi hộp. Mắt cứ dán chặt vào lưng ông tài xế, nàng tin vào lời thầm khẩn của nàng với hồn ma ông Thọ đã khuất. ông không hiện về làm nàng kinh sợ nữa. Hy vọng từ nay, Vân thoát nạn. Dầu sao, nàng cũng sẽ làm lễ cầu siêu cho ông và đặt hình ôn gtrên chùa thường xuyên. Hành khách trên xe thưa thớt chưa tới 10 người, Vân quan sát từng khuôn mặt đàn ông, nàng an tâm thở phào nhẹ nhõm.

Dưới lề đường, chờ cho xe đóng cửa và lăn bánh, vợ chồng Hiếu mới an tâm trở về, vợ Hiếu bắt đầu lên mặt trách chồng:

- Đã nói là nó làm bộ mà anh đâu có tin, anh bây giờ chỉ tin em gái anh thôi, còn em nói cái gì anh chả tin.

Hiếu biết là Vân không tưởng tượng bởi bao nhiêu việc đã xảy ra trong nhà anh từ tối hôm qua đến giờ, nhưng anh không muốn vợ biết, nên đành phải xuống nước: - Anh đã nói rồi, mình ra đây là để nhìn tận mắt cho nó hết cãi. Vợ Hiếu vẫn chưa buông tha:

- Em có tiếc cái công ra đây đâu. Nhưng tức là nó nói cái gì anh cũng nghe, chuyện vô lý đến thế, anh không mắng vào mặt nó, mà lại có vẻ siêu lòng nghe theo nó.

Hiếu không nói nữa, lặng lẽ đi bên vợ con, vì anh biết có phân trần thì vợ anh cũng không tin, bởi vốn đã có thành kiến với Vân. Con bé Mỹ Linh góp ý:

- Um... Con chắc là cô Vân bị ám ảnh vì ở nhà coi tivi nhiều quá !

Vợ Hiếu bắt ngay nhận xét ấy để nhắc lại:

- Chứ còn gì nữa ! Tao đã nói rồi mà. Chỉ có mình ba mày tin là có ma chứ chuyện vô lý như thế, đứa con nít nó cũng chả nghe nữa.

Về đến nhà vợ Hiếu bước lên mở cửa, mặt vẫn còn hầm hầm. Hiếu và con gái đứng dưới sân. Con bé nó đòi Hiếu thứ bảy này chở ra Toronto dự tiệc sinh nhật con bạn. Hiếu gật đầu bảo:

- Ừ cũng được, đằng nào ba cũng đưa cô Vân lên chùa.

Vợ Hiếu đẩy rộng cánh cửa bước vào, thò tay bật đèn, và treo xâu chìa khóa lên cái móc trên vách. Bỗng chị nhíu mày bực bội vì nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy, và đèn còn để sáng. Phòng tắm dưới nhà thì chỉ có mình Vân xài, như vậy trước khi đi, Vân đã quên tắt đèn và tắt nước. Chị uất ức đi nhanh vào và nghiến răng nghĩ đến sự bất cẩn của Vân để tốn tiền điện, tiền nước một cách phí phạm, nhiều lần chị đã nhắc mà bửa nay Vân vẫn quên.

Đứng trước cửa buồng tắm, chị lại càng bực hơn vì Vân chỉ quên tắt vòi nước nóng ở bồn rửa mặt, nước đã xả ra cả nữa tiếng đồng hồ nên hơi nước bốc lên mờ mịt che kín khắp phòng, chị vói tay lấy cái khăn tắm khua đi khua lại trước mắt mới thấy đường mà bước vào. Chị mò mẩm vặn chặt vòi nước nóng, rồi đưa khăn lau sạch lớp hơi nước phủ dày đặc tấm gương soi trước mặt. Chị thở phào, và ngẩng lên nhìn trong gương. Bổng chị thét lớn, buông cái khăn và ngã bật ngữa ra phía sau, té lăn vào buồng tắm là bởi vì khi nhìn vào trong gương, chị không thấy mặt mình mà chỉ thấy khuôn mặt sáp bóng loáng trắng bệch của ông Thọ.