Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học

Chương 3: Thư Tình Trong Quá Khứ?

Thời điểm An Lương đến quán lẩu Đào Viên, hắn lượn quanh hai vòng vẫn không tìm thấy chỗ đậu xe, chỉ có thể thô bạo dừng chiếc Porsche 911 TubroS tại cửa ra vào bãi đổ xe của quán lẩu, chặn hoàn toàn bãi đổ xe.

Nữ tiếp tân vội vàng đi tới nhắc nhở: “Thưa anh, anh không thể đậu xe ở đây.”

An Lương trả lời: “Tôi tới quán các ngươi ăn cơm, tôi dừng ở đây trước, chờ một lát nếu có xe rời đi, cô đến bảo tôi tới chuyển xe, tôi sẽ lui vào.”

An Lương vừa nói vừa rút ra tờ một trăm tệ màu hồng đưa nữ tiếp tân, chỉ là một trăm tệ mà thôi, nếu là lúc trước, An Lương nhất định sẽ đau lòng một hồi.

Không!

Nếu là lúc trước, An Lương hoàn toàn không có khả năng làm như thế.

Còn bây giờ?

Hắn đã là đại lão lương một năm 300 vạn?

Hơn nữa còn là loại nằm mà có thể kiếm tiền kia!

Vốn dĩ nữ tiếp tân đang ngăn cản đủ kiểu liền cao hứng nhận một trăm tệ, vẻ mặt tươi cười trả lời An Lương, biểu thị khi có xe rời đi sẽ đến thông báo An Lương.

An Lương đi vào quán lẩu Đào Viên, hắn đã thấy tin nhắn từ group chat của lớp, lần này chỉ có ba mươi chín người tham gia, Hà Tư Minh định bao một phòng có bốn chiếc bàn lớn.

Thời điểm An Lương bước vào phòng, hắn nhìn lướt qua, dường như tất cả mọi người đều đến, ngay cả Lý Tịch Nhan cũng vậy.

Cô ấy ngồi tại bàn số một, Hà Tư Minh mặt dày ngồi bên phải Lý Tịch Nhan, còn Tôn Phỉ Phỉ ngồi bên trái.

Thời điểm An Lương nhìn về phía Lý Tịch Nhan cùng Tôn Phỉ Phỉ, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng phát ra nhắc nhở.

‘Tinh!’

‘Có mở hệ thống "Máy Quét Thông Tin Giai Nhân" hay không?’

Đương nhiên An Lương liền chọn mở.

‘Hệ thống "Máy Quét Thông Tin Giai Nhân" đang được khởi động, đang thu hoạch thông tin Lý Tịch Nhan cùng Tôn Phỉ Phỉ.’

......

Lý Tịch Nhan:

Tuổi: 18

Nhan sắc: 96

Dáng người: 94

Đặc thù: 99

......

Tôn Phỉ Phỉ:

Tuổi: 18

Nhan sắc: 70

Dáng người: 82

Đặc thù: 85

......

Cẩm nang hướng dẫn:

1, Điểm nhan sắc chỉ dựa theo quan niệm của ký chủ, phù hợp cùng quan niệm thẩm mỹ của ký chủ sẽ thu được điểm cao hơn.

2, Điểm đặc thù bắt nguồn từ tác phong sinh hoạt cá nhân cùng trình độ khoẻ mạnh của cơ thể, trong đó tác phong sinh hoạt cá nhân chiếm tới 90%.

3, Ranh giới điểm đặc thù là 80 điểm, thấp hơn 80 điểm, 99% là Porsche.

4, Nếu giai nhân chỉ quy trì quan hệ thân mật cùng ký chủ, điểm số đặc thù về độ khoẻ mạnh của cơ thể chỉ dao động rất nhỏ.

......

Trong nháy mắt An Lương liền hiểu rõ cách chấm điểm đặc thù, cái gọi là Porsche cũng không phải xe Porsche, mà là từ nhạo báng trên internet ‘Xe đã qua sử dụng’.

Hệ thống "Máy Quét Thông Tin Giai Nhân" này đúng là một cột thu lôi!

Vừa có thể giúp An Lương tránh sét, vừa có thể phòng ngừa An Lương đi du lịch tại đại thảo nguyên (xanh mơn mởn).

Không hổ là hệ thống Nhân Sinh Người Thắng!

“An Lương, cậu tới trễ!” Hà Tư Minh mở miệng trước: “Bàn chúng tôi không còn chỗ trống, cậu xem chỗ nào trống thì cứ ngồi!”

Lý Tịch Nhan ngồi tại bàn số một, hiển nhiên Hà Tư Minh không muốn An Lương tới ngồi.

An Lương khẽ cười một tiếng, hắn cũng không định trả lời Hà Tư Minh, liền đi về phía bàn số 4.

Trước mắt bàn số 4 chỉ có 3 cô gái, theo thứ tự là Lý Lệ, Tống Tâm Hinh, còn có Trương Tuyết, vào lúc còn học lớp mười một, trong trường có học sinh xấu miệng ba hoa nói Tống Tâm Hinh hai ba câu, kết quả bị cảnh sát giáo dục nghiêm khắc, sau chuyện này mọi người mới biết nhà Tống Tâm Hinh có gia cảnh khá mạnh.

Trong tình huống như vậy, Tống Tâm Hinh có khoảng cách nhất định với bạn học cùng lớp.

Cho nên dù bàn số 4 chỉ có ba cô gái, những người khác vẫn không tới ngồi.

Thời điểm An Lương đi qua, hắn chủ động nói: “Ba vị mỹ nữ, đã lâu không gặp, có ngại nếu tôi ngồi đây không?”

Tống Tâm Hinh nhìn về phía An Lương, cô cũng không phải loại hình xinh đẹp, ngược lại có một chút cường tráng mạnh mẽ, cô gật đầu nói: “Đương nhiên không ngại.”

An Lương vừa mới ngồi xuống, Lý Tịch Nhan đứng dậy từ bàn số một, cô đi tới, trực tiếp ngồi bên cạnh An Lương, chủ động mở miệng nói: “Bạn học An Lương, cậu không ngại nếu tôi ngồi ở đây chứ?”

Theo động tác Lý Tịch Nhan, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía An Lương, cả đám không rõ vì sao trước đó trong nhóm chat Lý Tịch Nhan lại tiếp cận An Lương, lúc này cũng như vậy.

Nếu là An Lương trước kia, nhất định sẽ nhăn nhăn nhó nhó, thậm chí là đỏ mặt, dù sao năm đó mười tám như lâu la.

Nhưng bây giờ?

An Lương bây giờ chính là tuổi trẻ tài cao, việc gì phải tự ti!

“Ui, nữ thần, theo tôi nhớ, số lần chúng ta gặp nhau cũng không nhiều, sao cậu lại lấy tôi làm bia đỡ đạn vậy?” An Lương cười hì hì nhạo báng.

Lý Tịch Nhan thoải mái ngồi bên phải An Lương, cô nói: “Cậu còn nhớ thời điểm lớp mười một, có một hôm thứ sáu, chúng ta ở lại dọn lớp theo lịch, sau đó trời mưa to.”

An Lương gật đầu: “Tôi cho cậu mượn dù, đúng không?”

Lý Tịch Nhan gật đầu, đáp: “Đúng vậy.”

“Mấu chốt đây chỉ là cho mượn một cây dù mà thôi!” An Lương đáp lại: “Loại chuyện này, cho dù tôi không đưa cho cậu, người khác sẽ cho cậu mượn, dù sao cậu cũng hiểu điều này mà!”

Lý Tịch Nhan thật sự rất đẹp!

Điểm nhan sắc đạt 96 điểm có thể xấu sao?

Nói khó nghe một chút, chính là chỉ là mượn một cây dù mà thôi, trong lớp 12/6, có học sinh nam nào không muốn cho mượn?

Mặt Lý Tịch Nhan giãn ra, cười khẽ: “Nếu chỉ là một cây dù, quả thật tôi sẽ không để ý, nhưng nếu bên trong cây dù có một bức thư tình nói thích tôi?”

Mặt An Lương đen lại, thắc mắc, sao cậu ta lại không nhớ mình từng bỏ vào một bức thư tình?