*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gương mặt Lăng Y Mộc đỏ lên vì kìm nén: “Tôi… Chỉ kiếm số tiền tôi nên kiếm!”
Anh khẽ nở nụ cười, ngón tay chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô: “Sao vậy, ở đây tôi cho chị tiền thì không phải là số tiền chị nên kiếm sao?”
Mặt cô càng đỏ hơn, cố gắng nghiêng đầu tránh những ngón tay anh. Nhưng những ngón tay anh như hình với bóng, có cố gắng cũng không tránh khỏi.
“Dịch Quân Phi, đừng có trêu chọc tôi.” Cô thở hồng hộc, đôi mắt mơ màng dưới ánh đèn, dường như không còn vẻ già dặn như bình thường, ngược lại còn linh động không ít vì nổi nóng.
Dường như anh nhìn cô bằng cặp mắt mê muội, có nhiều cặp mắt còn xinh đẹp hơn mắt cô rất nhiều, nhưng chỉ có cặp mắt cô mới cho anh cảm giác mê đắm. Dường như nhìn vào mắt cô thì anh lại muốn chiếm hết mọi ánh nhìn trong mắt cô, anh không muốn cô dùng ánh mắt này để ngắm những người đàn ông khác.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng cạy hàm răng cô ra, cảm nhận nhiệt độ không miệng cô: “Nếu như tôi không trêu chọc chị thì sao? Nếu như tôi nói chị muốn bao nhiêu tiền thì tôi sẽ cho chị bấy nhiêu thì sao? Như vậy thì chị có bằng lòng chịu đau khổ vì tôi không?”
Trong miệng cô có thể cảm giác được đầu ngón tay anh, có chút mát lạnh, giống như muốn cướp hết nhiệt độ của cô.
“Tôi chỉ kiếm tiền từ chính sức lao động của chính tôi. Cô nói, nhưng mà trái tim vẫn không ngừng đập.
Những lời anh vừa nói chỉ là trêu chọc. Cứ xem như là anh có thể cho cô tiền, nhưng anh sẽ muốn cô trả lại như thế nào?
Lăng Y Mộc nghĩ như vậy, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú đang gần kề.
Dịch Quân Phi bình tĩnh nhìn người dưới thân mình, lông mi nhẹ run lên một cái, sau đó buông lỏng sự kiềm chế của mình, rồi đứng thẳng dậy: “Vậy thì từ hôm nay, tôi sẽ nhìn chị dùng sức lao động để kiếm tiền như thế nào.”
Giọng nói anh vẫn dịu dàng như bình thường, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Lăng Y Mộc ngẩn người một chút, những lời này của anh… Là có ý gì?
Hai ngày sau, tất cả vẫn như bình thường, Lăng Lạc
Giao không tới tìm cô nữa, mà Dịch Quân Phi cũng không đề cập đến vấn đề như vậy nữa.
Mỗi ngày cô chỉ làm việc ở Sở Bảo vệ Môi trường, rồi tài xế của nhà họ Dịch vẫn phụ trách đưa đón cô.
Cho dù xe đã đổi thành một chiếc BMW tầm thường nhất, nhưng cũng phải ba tỷ! Trong mắt người khác, vẫn là xe hạng sang.
Mỗi lần Lăng Y Mộc đi làm, đều phải đi xe đến chỗ đó cách Sở Bảo vệ Môi Trường bốn năm trăm mét.
Lăng Lạc Giao nhìn một cái, là một cô gái trẻ tuổi có ngoại hình ưa nhìn, ăn mặc hợp thời, trang điểm tinh xảo.