*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt của anh như thể đang mỉa mai điều gì đó, cô cảm thấy đối diện với ánh mắt đó ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Một lát sau, cô mới đáp: “Ừm, tôi muốn bỏ qua cho bọn họ”
Anh dường như nghe được cậu chuyện rất buồn cười: “Chị nghĩ rằng tôi là ai? Chị nói thế nào tôi phải làm theo ý chị sao? Tôi cho chị cơ hội lựa chọn, lúc đo chị đã chọn như thế thì nên chấp nhận hậu quả cho sự chọn lựa của mình”
“Tôi chỉ mong cục cảnh sát thả bọn họ ra, chuyện này với anh mà nói chỉ cần một câu nói thôi” Cô vội vã đáp.
“Là chuyện một câu nói, nhưng… Vậy thì sao?” Dù anh bận rộn vẫn nhàn nhã nhìn cô, tạo ra sự đối hoàn toàn với vẻ lo lắng của Lăng Y Mộc.
Tay buông thỏng bên người hơi siết chặt, cô hít thật sâu, sau đó đón lấy ánh mắt anh: “Vậy anh muốn thế nào mới chịu thả người?”
Hai mắt anh tối sâm, buông bút xuống, đứng lên và chậm rãi bước tới gần Lăng Y Mộc.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô lên: “Tay của chị hình như rất lạnh”
Cả người của cô chợt cứng đờ, tay cô quả thực lạnh hơn tay anh rất nhiều.
Anh cúi đầu, đặt tay cô trong lòng bàn tay mình, ma sát nhẹ nhàng để làm ấm tay cô.
Động tác của anh rất thành thạo, dịu dàng và cẩn thận như thể cô là bảo bối được anh che chở.
Trời ơi! Cô đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Lăng Y Mộc nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong lòng mình, bên tai cô lại vang lên giọng nói thì thâm của anh: “Chị có cảm thấy tay ấm hơn không?”
“Hả… Ấm hơn một chút” Cô vô thức muốn rút tay về, nhưng anh tay cô thật chặt.
“Đừng vội, massage thêm chút nữa thì tay sẽ càng ấm hơn” Anh nói.
Lăng Y Mộc vẫn hoài nghi nhìn người trước mặt, thái độ dịu dàng bây giờ và thái độ lãnh đạm trước đây của anh như hai người hoàn toàn khác.
Song, mặc dù tay càng ấm hơn trái tim cô càng lúc càng lo sợ bất an.
“Rốt cuộc muốn thế nào thì anh mới có thể thả ngư: Mộc hỏi lần nữa.
“Sao tự dưng chị lại đổi ý muốn thả bọn họ thế?” Anh không trả lời mà hỏi ngược.
“Sức khỏe của bà ngoại tôi không tốt phải nhập viện, tôi không muốn bà bận tâm vì chuyện này” Cô thành thật trả lời.
người xuống, khuôn mặt từ từ đến gần cô, hơi thở ấm áp phả trên mặt cô: “Dù sao cũng đâu phải vị trí quan trọng, nếu không sao lúc trước chị có thể rời đi mà không lưu luyến chút nào, tôi nghĩ chắc mình nằm ở vị trí chẳng ai thèm ngó đúng không?”