Thật ra thời gian Trì Niệm đi ra ngoài không tính là muộn, chỉ là cô đã quen thuộc 7h35 lên tàu điện ngầm. Thời gian đó dù đông người nhưng lại không quá mức phải chen chúc.
Nếu chậm một chuyến, giống như bây giờ, chen chúc đến mức Trì Niệm không cần nắm tay đỡ.
Cô cẩn thận che chở túi của mình, trong đó có bữa sáng Đoạn Mục Chi cho cô, mong đừng có bị bẹp.
Bánh bao vẫn còn nóng, quạt gió trên đỉnh đầu thổi xuống, Trì Niệm mơ hồ cảm nhận được mùi thơm từ trong túi xách của cô.
Cô nhất thời có chút hoảng hốt.
Vừa rồi lúc đi qua người Đoạn Mục Chi, cô giống như ngửi thấy trên người cậu có chút mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có cả mùi rượu.
Nhưng không phải cậu đi mua đồ ăn sáng hay sao?
Trì Niệm không kịp suy nghĩ xem đó có phải ảo giác hay không, tàu điện ngầm đã đến trạm chuyển nào đó.
Người xuống rất nhiều nhưng lên cũng không ít.
Trì Niệm không có chỗ đứng cố định, chỉ có thể bị ép theo dòng người xuống tàu, rồi sau đó lại theo dòng người lên tàu.
Vì để cho mình không bị ngã xuống, Trì Niệm đã tiêu hao hết khí lực, chút xíu nghi ngờ kia đã bị cô ném ra xa.
--
Đã rất lâu Trì Niệm chưa có trải qua lại dạng chen chúc vào buổi sáng như vậy.
Khi đến công ty, Trì Niệm đầu tóc hơi rối cùng cổ áo nhăn lại, giống như bị người khi dễ.
Cô vừa đến văn phòng, Dư Mộng Mộng bước tới:
“Trì Niệm, cô làm sao vậy?!” Cô nhìn qua Trì Niệm, vẻ mặt kinh hách
Trì Niệm hướng cô cười khổ một cái “Hôm nay ra cửa muộn một chút, người trên xe chen chúc đến muốn ngất.”
“A” Dư Mộng Mộng kéo dài âm điệu “Cô thật thê thảm nha.”
“Đúng rồi, như thế chắc chưa kịp mua bữa sáng đi?” Dư Mộng Mộng nói: “Chỗ tôi có sữa bò và bánh ngọt, cô lấy một ít ăn đi.”
“Không cần đâu.” Trì Niệm cảm kích cười với cô, từ trong túi lấy ra một cái bánh bao cùng cốc sữa đậu nành hơi biến dạng, “Tôi có rồi”
Dư Mộng Mộng lại a một tiếng: “Cô là do mua bữa sáng nên mới bị chen chúc như này sao?”
Trì Niệm lắc đầu: “Không phải, đây là có người đưa cho.”
“Người đưa?” Dư Mộng Mộng mẫn cảm bắt được hai chữ này “Người đưa là ai thế? Trì Niệm, cô không phải là kết giao bạn trai chứ?”
Trì Niệm sững sờ, vội vàng xua tay nói: “Không phải, cô đừng đoán mò. Đây là bạn cùng nhà đưa.”
“Bạn cùng nhà.” Dư Mộng Mộng biểu lộ có chút thất vọng
Hai người lại tán gẫu thêm vài câu, Trì Niệm bảo Dư Mộng Mộng quay về, khi mở máy tính lên thì bánh bao cùng sữa đậu nành đã nguội, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Đoạn Mục Chi.
Trì Niệm không ý thức được trên mặt lộ ra ý cười, cầm bánh bao cắn một miếng.
Ừm, mặc dù đã nguội, nhưng là hương vị cũng không tệ lắm!
--
Bộ phận của Trì Niệm trên thực tế không quá bận rộn, chỉ sau một giờ Trì Niệm đã hoàn thành lượng công việc cho ngày hôm nay.
Ngẩn người một lúc, Trì Niệm bắt đầu cảm thấy nhàm chán, trái phải không có việc gì làm nên cô lấy ghi chép hôm qua cùng Lương Tĩnh đi đến sân bãi khảo sát sắp xếp lại.
Những việc tìm địa điểm này trách nhiệm vốn thuộc về bên bộ phận kế hoạch. Trì Niệm đối với việc này cũng không có kinh nghiệm gì. Nhưng mà tổng giám đốc đã phái cô đến trợ giúp Lương Tĩnh, dù sao cô cũng nhàn rỗi, xem một chút, biết đâu có thể tìm được một nơi tốt.
Kết hợp với những phương án Lương Tĩnh nêu ra, Trì Niệm tổng kết được mấy điểm yêu cầu của cô ta về sân bãi. Cô lên mạng tìm được vài khu nhà cùng studio phù hợp với điều kiện.
Hôm qua Lương Tĩnh đã cho cô xem qua một số địa điểm thay thế, Trì Niệm thấy phần lớn đều là các khách sạn và trung tâʍ ɦội nghị. Mặc dù ở đây có thể đáp ứng đầy đủ về dịch vụ ăn uống cũng như vị trí thuận lợi hơn nhưng những nơi này đều có một vấn đề chung: Họ sẽ không đồng ý Lương Tĩnh sửa sang lại địa điểm của họ.
Phần trang trí thì còn có thể thay đổi, nhưng nội thất bài trí thì tuyệt đối là không có khả năng.
Nhưng nếu như có thể thuê những khu nhà chuyên cho thuê dài hạn hoặc những studio vắng khách thì sẽ có thể thiết kế lại.
Công ty muốn lấy bữa tiệc thường niên của MJ này làm bước đệm, muốn giữ chân khách hàng lâu dài, tốt hơn hết có thể trực tiếp thuê một địa điểm, đem thiết kế của bọn họ cải tạo lại toàn bộ. Lúc không có người có thể cung cấp các dịch vụ tham quan học tập, ngoài ra nếu có những sự kiện phong cách tương đồng có thể thay đổi cách trang trí một chút, sẽ có lợi hơn cho công ty về lâu dài.
Nghĩ như vậy, Trì Niệm liền liên lạc với một vài chủ khu nhà và phòng chụp ảnh. Đối phương sau khi nghe ý nghĩ của Trì Niệm, chỉ có hai người là không có vui vẻ, còn lại đều nói trước hết có thể đến xem và trò chuyện một chút.
Trì Niệm ghi chú lại địa chỉ các nhà có thể đến xem và tóm tắt lại ý kiến của mình, sau đó gửi cho Lương Tĩnh qua tin nhắn nội bộ của công ty.
Cô viết rõ nguyên nhân cùng mục đích của việc này trong tin nhắn. Cô tin rằng sau khi Lương Tĩnh đọc được, cô ta có thể hiểu ý của cô.
Nhưng tin nhắn đã gửi được hai tiếng, trạng thái vẫn hiện lên là chưa đọc.
Có thể là quá bận đi.
Trì Niệm và Dư Mộng Mộng đi ăn cơm trưa trở về, tin nhắn cuối cùng cũng được đọc.
Trì Niệm nghĩ rất nhanh cô có thể sẽ nhận được hồi âm. Vừa lúc bên trong các địa chỉ có một nhà bảo rằng tối nay có thời gian, cô muốn sau khi tan tầm có thể qua nhìn một chút.
Vì đợi tin nhắn hồi âm của Lương Tĩnh mà giữa trưa Trì Niệm không có nghỉ ngơi.
Nhưng chờ một hồi đến giờ tan làm, Lương Tĩnh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Trì Niệm tưởng rằng mạng nội bộ hỏng rồi, gửi thử cho Dư Mộng Mộng một câu, cô ấy trả lời lại rất nhanh.
Cho nên là mạng nội bộ vẫn tốt.
Vậy Lương Tĩnh vì cái gì không hồi âm lại cho cô.
Sau khi tan làm, Trì Niệm đi một chuyến đến phòng kế hoạch.
Phòng kế hoạch chính là nơi bận rộn nhất trong công ty. Khi tất cả mọi người trong bộ phận của Trì Niệm quẹt thẻ chấm công và tắt đèn trong văn phòng, thì đèn trong phòng kế hoạch vẫn luôn sáng.
Trong văn phòng của Lương Tĩnh không có ai, nhưng túi xách của cô ta thì vẫn ở đó.
Trì Niệm đứng trước cửa phòng đợi một lúc. Quả nhiên rất nhanh đã trông thấy Lương Tĩnh mua cà phê từ dưới lầu đi lên.
Ngay khi Lương Tĩnh cúi đầu định đi qua, Trì Niệm đã ngăn cản cô ta
“Lương Tĩnh.”
Đôi giày gót của Lương Tĩnh dừng lại, quay đầu lại nhìn Trì Niệm không tính nở nụ cười, “Cô sao lại ở đây? Tìm tôi à?”
Cô ta vừa rồi ở trong thang máy rõ ràng là nhìn thấy cô, nhưng hiện tại lại bày ra dáng vẻ không nhìn thấy cô.
Trong lòng Trì Niệm cảm thấy có chút không vui nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh “Tôi chỉ đến hỏi cô một chút, buổi sáng tôi có gửi cho cô phương án tìm kiếm địa điểm, cô cảm thấy được không? Nếu được thì có thể…”
“A, đó là cô gửi sao?” Lương Tĩnh biểu hiện giống như có chút ngoài ý muốn, mỉm cười lạnh lùng “Tôi đã nói, bộ phận chúng tôi từ lúc nào lại có người không chuyên nghiệp như vậy, cũng dám gửi tôi một kế hoạch rác rưởi như thế.”
Trì Niệm nhíu mày, giọng điệu cũng lạnh đi: “Cô nói cái gì?”
--
Sắp đến mùa đông, mấy ngày nay thời tiết ngày càng lạnh.
Đoạn Mục Chi cầm một cốc cà phê nóng hổi, nhìn Trì Niệm từ công ty bước ra liền muốn gọi cô, lại trông thấy cô cúi đầu, bộ dáng có chút không thoải mái.
Cô hoàn toàn không phát hiện ra anh, chỉ cúi đầu đi về hướng trạm tàu điện ngầm.
Đoạn Mục Chi không chút do dự, đuổi theo bước chân cô.