Cũng may Cơ Lăng Vân cũng quả thật không có ý gì đối với Bạch Khuynh Tâm, buồn bực một chút, rất nhanh cũng đã bình thường trở lại.
"Ngụy đại nhân, Bạch đại nhân, Lục đại nhân, xin mời vào trong, gia phụ đã đợi các người ở từ đường rồi."
Nghe thấy Cơ Lăng Vân nói như vậy, đám người Ngụy Quân thì không sao, nhưng sắc mặt Cơ Đãng Thiên đột nhiên thay đổi.
"Huynh trưởng, phụ thân mở từ đường?"
"Ừm, phụ thân lần này rất nghiêm túc."
Ánh mắt Cơ Đãng Thiên lộ ra vẻ thương hại nhìn Ngụy Quân.
"Các ngươi chết chắc rồi."
Trong lòng Ngụy Quân tự nhủ điều này thực sự quá tốt.
Nhanh nhanh nào.
"Xin đại công tử dẫn đường." Ngụy Quân nói chuyện khách khí, nhưng thật ra trong lòng đang rất khẩn cấp.
Cơ Lăng Vân hơi cảm nhận được sự hưng phấn của Ngụy Quân, kỳ quái liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái, thật sự đoán không ra Ngụy Quân đang nghĩ gì.
Hắn đã nhìn thấy nhiều người không sợ chết.
Nhưng mà người hưng phấn đi tìm cái chết như vậy thì hắn thực sự chưa thấy qua.
Nhưng Cơ Lăng Vân cũng không có hỏi nhiều, trực tiếp ở phía trước dẫn đường.
Cơ gia rất lớn.
Nhưng mà Cơ gia to như vậy mà lại im lặng như là một ngôi nhà ma, ngay cả không khí cũng toát ra vẻ xơ xác tiêu điều cùng khí tức chết chóc.
Bạch Khuynh Tâm nói khẽ với Ngụy Quân: "Nghe nói Cơ Soái quản lý gia đình như quản lý quân đội, hôm nay xem ra quả thực danh bất hư truyền."
Ngụy Quân gật gật đầu, hắn cũng cảm nhận được loại không khí lạnh lẽo này.
Tốt lắm, vừa nhìn là biết cách làm của đại lão.
Hy vọng ngàn vạn đừng có sụp đổ hình tượng.
Ngụy Quân lại nhìn thoáng qua Cơ Lăng Vân, tò mò hỏi: "Đại công tử, ngụy mỗ có một câu không biết có nên hỏi hay không."
Cơ Lăng Vân không quay đầu lại.
Nhưng hắn vẫn đáp lại Ngụy Quân: "Người đọc sách các ngươi thật có ý tứ, có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi thằng, cần gì phải nói lời thừa thãi nhiều như vậy."
Trong lòng Ngụy Quân thầm nói ngươi làm màu cũng vừa thôi.
Nếu ngươi đã hiểu chuyện như vậy, ta cũng không cùng ngươi làm màu nữa.
"Đại công tử, lấy địa vị cùng năng lực của Cơ Soái thì cho người đi tìm một số linh đan diệu dược khiến cánh tay của ngươi mọc lại cũng hẳn là không có gì khó khăn chứ? Ta thấy cánh tay cụt của ngươi cũng không phải là thương tổn vĩnh viễn." Ngụy Quân nói.
Có một số vết thương không thể hồi phục.
Bởi vì những vết thương đó đã trở thành thương tổn vĩnh viễn, không ai có thể chữa được.
Đương nhiên, nếu sau khi Ngụy Quân chết rồi trở thành Thiên Đế thì trong vài phút là có thể chữa được.
Nhưng mà với trình độ y học hiện tại của thế giới này thì không cứu được.
Nhưng vừa rồi Ngụy Quân cũng có quan sát cẩn thận qua thì nhận ra khí thế trên người Cơ Lăng Vân tuy tàn nhưng không phế, hiển nhiên tu vi cũng không có bị mất đi.
Hơn nữa mặc dù nhìn thoạt qua thì hắn có vẻ là anh hùng tuổi xế chiều, nhưng mà khí huyết trong cơ thể vẫn chưa suy yếu, casnh tay bị cụt của hắn cũng không phải là thương tốn vĩnh viễn, có thể chữa được.
Nhưng mà đến bây giờ hắn vẫn làm một đại hiệp cụt tay, quả thực hơi quỷ dị.
Dù sao với cánh tay như vậy thì lúc đánh nhau cũng hơi bất tiện nha.
Cơ Lăng Vân cũng không trả lời nghi vấn của Ngụy Quân, mà Bạch Khuynh Tâm thay hắn trả lời.
"Cánh tay này của đại công tử là vì năm đó hắn cứu bệ hạ mà bị đứt. Nếu nó được mọc lại vậy thì tình cảm hẳn là sẽ mất."
"Là con trai của Cơ Soái, còn cần để ý nhiều như vậy?" Ngụy Quân có chút kỳ quái.
Người đàn ông mạnh nhất trong quân đội mà đến thể diện cũng không có sao?
Bạch Khuynh Tâm thấp giọng nói: "Đại công tử ngoại trừ là con trai của Cơ Soái thì còn có một thân phận khác."
"Thân phận gì?"
Bạch Khuynh Tâm do dự một chút, cuối cùng cũng không có nói ra tên của tổ chức kia: "Đại công tử là thành viên của một tổ chức nghịch đảng, ngoại trừ đại công tử thì tất cả thành viên của tổ chức đều đã chết."
Dừng một chút, thanh âm Bạch Khuynh Tâm càng trầm hơn: "Nói mới nhớ, sở dĩ lúc trước ta lựa chọn gia nhập Lục Phiến môn, chính là vì hy vọng có thể trở thành một thành viên của tổ chức kia."
Cơ Lăng Vân dừng lại, xoay người nhìn Bạch Khuynh Tâm, trầm giọng nói: "Bạch đại nhân, nếu ta còn quản lý sự vụ thì ta nhất định sẽ tự mình tiến cử ngươi gia nhập."
Dừng một chút, Cơ Lăng Vân tiếp tục nói: "Nhưng về sau trước mặt người ngoài ngươi cũng không nên nói những lời này, ngươi hẳn biết điều này sẽ dẫn đến nguy hiểm."
Bạch Khuynh Tâm nở nụ cười, nói: "Ta tin tưởng Ngụy đại nhân."
Cơ Lăng Vân nhìn Bạch Khuynh Tâm thật sâu một cái, thâm ý sâu sắc nói: "Nếu như ngươi quá tin tưởng vào một người, kết quả chỉ có hai cái. Hoặc là người này trở thành sinh mệnh của người kia, hoặc là trở thành chướng ngại vật cản trở người kia tiến bước."
"Đại công tử năm đó cũng từng quá tin tưởng một người phải không, hiện tại ngài hối hận sao?" Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Cơ Lăng Vân lặng lẽ một lát, sau đó sống lưng thẳng tắp, nhẹ giọng nói: "Tuy trả giá rất nhiều, nhưng —— không hối hận!"
Ngụy Quân hơi cảm động.
Hắn từ trên người Cơ Lăng Vân cảm nhận được một loại ý chí kiên định.
Một sự kiên định mà hắn chỉ có thể cảm nhận được trên những bộ phim truyền hình cùng điện ảnh ở kiếp trước.
Loại kiên định này —— tên là tín ngưỡng!
Nguỵ Quân cảm động.
Nhưng có người lại phá hỏng bầu không khí.
“Huynh trưởng, ngươi muốn tìm đường chết thì cũng đừng liên luỵ đến nhà họ Cơ.”
Cơ Đãng Thiên nói một câu, kéo mọi người trở về hiện tại.
Nguỵ Quân liếc nhìn Cơ Đãng Thiên, lắc đầu liên tục.
Đều là cùng một cha sinh ra, lại có sự khác biệt lớn như vậy.
Nhưng mà Lục Nguyên Hạo và Cơ Đãng Thiên lại cực kỳ giống nhau.
“Đại công tử, về sau những lời này cũng không được nói lung tung, hôm nay coi như ta chưa nghe thấy gì.”
Trong lòng Nguỵ Quân chỉ sợ hắn quay lưng đi báo cáo với Càn đế.
Nhưng mà cũng chẳng sao.
Chờ trẫm chết đi rồi, trở thành Thiên đế, một sợi tóc cũng có thể trấn áp được thế giới này, không cần lo Cơ Lăng Vân bị liên luỵ.
Hắn muốn bảo vệ một người thì đến thần tiên cũng không thể động vào được chứ đừng nói là Càn đế.
Mà dù cho có gϊếŧ được đi chăng nữa, đợi hắn trở thành Thiên đế, có thể cải từ hoàn sinh, phá vỡ luân hồi cũng chỉ là chuyện cỏn con.
Vậy nên Nguỵ Quân vẫn luôn bình tĩnh.
Chết là có thể trở thành Thiên Đế, thật tuyệt vời.
Cơ Lăng Vân không nói chuyện với Cơ Đãng Thiên và Lục Nguyên Hạo, hắn chỉ cười, sau đó dẫn đám người Nguỵ Quân đến từ đường nhà họ Cơ.
Thực lòng mà nói, từ đường nhà họ Cơ có chút âm trầm.
Một cơn gió thổi tới khiến Cơ Đãng Thiên cảm thấy lạnh người.