Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 17: Ngụy Quân Về Sau Ta Che Chở (2)

Nhị hoàng tử cùng Minh Châu Công chúa cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

Đối với Chu Tế Tửu, bọn họ là không biện pháp gì.

"Cái bình xịt lớn đệ nhất thiên hạ" cũng không phải là hư danh.

Nhị hoàng tử bất đắc dĩ mở miệng: "Tế Tửu đại nhân, ngài cũng đừng làm khó dễ chúng ta. Ngài tự nhiên là không sợ phụ hoàng, nhưng chúng ta không làm được."

Chu Tế Tửu cũng không làm khó nhị hoàng tử, nhưng nàng vẫn nói một câu với Ngụy Quân: "Loại tấu chương như thế này, về sau cũng đừng đưa lên nữa. Đương kim bệ hạ khí lượng hẹp hòi, lòng dạ phi thường hẹp hòi. Ta mắng hắn hắn không dám làm gì ta, bởi vì ta đã cứu mạng của hắn, hơn nữa đã cứu mạng rất nhiều người. Ngươi không giống, hắn cho dù lần này không trả thù ngươi, về sau cũng sẽ tìm cơ hội trả thù ngươi, không cần để hắn bắt lấy cơ hội."

Nhị hoàng tử lớn tiếng ho khan lên: "Phụ hoàng khoan dung độ lượng, tuyệt đối sẽ không tính sổ sau thu, xin Tế Tửu đại nhân yên tâm."

Chu Tế Tửu liếc mắt xem thường: "Khoan dung độ lượng? Công huân vệ quốc lúc trước phản đối hắn đăng cơ, sau khi hắn đăng cơ bị gϊếŧ còn ít sao? Còn khoan dung độ lượng? Lừa quỷ à?"

Nhị hoàng tử mặt đã như khổ qua.

Đối với loại đại nho như Chu Tế, Càn đế cũng không biện pháp gì, hắn thì càng không có cách nào.

Mà những người khác lúc này cũng kinh hãi run rẩy.

Chu Tế Tửu được xưng "Thiên hạ đệ nhất mắng", cái này không là bí mật gì.

Nhưng mà trước kia thời điểm Chu Tế Tửu dạy học ở Quốc Tử Giám, vẫn thực khắc chế ở trước mặt đệ tử.

Lần này có lẽ là cảm thấy bọn họ đều đã nhập sĩ, không xem như đệ tử đơn thuần nữa, cho nên ngôn luận rõ ràng làm càn hơn hẳn.

Tin tức lộ ra trong đó, làm cho người ta không dám suy nghĩ sâu xa.

Đương sự Ngụy Quân sắc mặt cũng rất khó coi.

Hắn đã đủ vững vàng, nhưng mà ngàn tính vạn tính, không tính đến Càn đế lại có thể là một Ninja rùa, cái này cũng có thể nhẫn.

Hơn nữa Hoàng hậu nương nương, Minh Châu Công chúa cùng nhị hoàng tử nhóm người này cũng phối hợp quá tốt đi.

Oscar nợ họ một bức tượng.

Cái này quá khó chịu đi.

Các người có thể như vậy sao?

Không thể ngu xuẩn một chút sao?

Không thể lỗ mãng một chút sao?

Thật phiền loại Lang Gia bảng (lyb) này.

Trên thực tế, đàn Lang Gia bảng này càng vững vàng hơn so với hắn nghĩ.

Nhị hoàng tử làm bộ mình không có nghe thấy Chu Tế Tửu dèm pha, ho nhẹ một tiếng, nói thẳng: "Tế Tửu đại nhân, phụ hoàng ý tứ là sự việc hôm nay coi như chưa có phát sinh, phụ hoàng cũng không hy vọng ở dân gian nghe được tiếng gió gì."

Ngăn chặn tất cả khả năng tin tức lộ ra ngoài.

Ngụy Quân: ". . ."

Một bước này hắn cũng suy xét đến, cho nên đã nói qua với nhóm chó liếʍ bên người.

Nhưng mà nhị hoàng tử dự tính được dự tính của Ngụy Quân.

Chuẩn xác mà nói, nhị hoàng tử đã suy xét đến tất cả tình huống.

"Xin Tế Tửu đại nhân ra tay, xóa đi ký ức của bọn họ về tấu chương của Ngụy Quân."

Ngụy Quân: "Có cần làm như vậy không?"

Nhị hoàng tử chân thật nói: "Cần, nếu không có khả năng sẽ chết người."

Ngụy Quân: ". . ." Lão tử chính là muốn chết mà.

Nhưng các ngươi lấp lỗ hổng cũng quá tốt rồi.

Nhị hoàng tử dạy cho Ngụy Quân một bài học, một thế giới có lực lượng siêu phàm, muốn phong tỏa tin tức, thật sự khá là thoải mái.

Chu Tế Tửu chỉ viết một chữ "Xóa", sau đó chữ "Xóa" đã tỏa ánh sáng, bao phủ mọi người ở bên trong.

Sau đó, chuyện này trực tiếp chấm dứt.

Ký ức của mọi người về tấu chương đã bị xóa đi toàn bộ.

Ký ức của Ngụy Quân thật ra không bị xóa đi, dù sao chân linh của Ngụy Quân là chân linh Thiên Đế, Chu Tế Tửu cách cấp bậc đó còn rất rất nhiều.

Nhưng mọi người đều đã quên chuyện này, Ngụy Quân cũng chỉ có thể bỏ qua ý tưởng tuyên dương bốn phía chuyện này.

Thượng thư khuyên nhủ đế vương còn thuộc về thao tác một thần tử bình thường hoặc một thư sinh có thể lý giải, nhưng ở dưới tình huống chuyện này đã bị che dấu còn tiếp tục tuyên dương bốn phía chính là hành vi thuần túy muốn chết.

Mà điều kiện bắt buộc để Thiên Đế càng tiến một bước là cần bị người khác gϊếŧ chết, không phải bản thân muốn chết.

Ngụy Quân chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Mà thôi, làm việc tốt thường gian nan, tiếp tục nỗ lực.

Chu Tế Tửu nghĩ Ngụy Quân là đang lo lắng cho tương lai của mình, ngay cả người trẻ tuổi này không thiếu dũng khí, nhưng cũng sẽ nghĩ mà sợ. Cái này thực bình thường, nàng thời điểm lần đầu tiên gϊếŧ người cũng nghĩ mà sợ thật lâu.

Ngụy Quân lưu cho nàng ấn tượng thực không tệ, cho nên Chu Tế Tửu vỗ vỗ Ngụy Quân bả vai, an ủi: "Đừng lo lắng, lần này ngươi quả thật đã đắc tội Hoàng đế, hậu hoạn vô cùng, nhưng về sau ta che chở ngươi, Hoàng đế cũng không dám dễ dàng đυ.ng đến người của ta."

Nhị hoàng tử cùng Minh Châu Công chúa nhất tề biến sắc.

Dù sao Chu Tế Tửu tuy ở trong triều vô đảng, nhưng người mà nàng đã cứu mạng thật sự rất nhiều, lực uy hϊếp là rất lớn.

Càng không bình tĩnh hơn so với nhị hoàng tử cùng Minh Châu Công chúa lại là Ngụy Quân.

Phụ nữ này, sao lại ác độc như vậy chứ?

Ai cần cô che chở chứ?

Ngụy Quân là một nam nhân tốt giữ mình trong sạch.

Tuy kiếp trước hắn ăn chơi chút.

Không quan trọng.

Nhưng đó đã là quá khứ.

Hảo hán không đề cập tới cái dũng năm đó.

Tối thiểu kiếp này hắn vẫn là nam nhân tốt.

Đại trượng phu làm việc đường đường chính chính, dũng cảm tiến tới, sao có thể chịu người khác che chở?

Ngụy Quân lúc này ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt Chu Tế Tửu che chở: "Lão sư, đại trượng phu một mình làm việc một người chịu, đệ tử không cần ngài che chở."

"Ngươi một đứa nhỏ, vẫn có lòng tự trọng." Chu Tế Tửu khẽ cười nói.

Ngụy Quân: "..."

Tiểu muội muội ngươi thực dũng mà, lại còn nói ta nhỏ.

Ngươi nếu biết ta đến cùng là lớn bao nhiêu, nhắm chừng sẽ bị hù chết.

Bỏ đi, Thiên Đế bất tính toán với tiểu muội muội.

Ngụy Quân cũng lười tranh cãi cùng Chu Tế Tửu, chỉ nói: "Lão sư đã nói qua, bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai (lưỡi bảo kiếm là mài luyện ra, hương hoa mai là từ khổ hàn đến). Đệ tử nếu cứ tránh ở sau lưng lão sư, thì sẽ không thể trưởng thành làm một nam nhân chân chính."

Ngụy Quân thuận miệng nói, những người khác mắt liền sáng ngời.

"Lưỡi bảo kiếm là mài luyện ra, hương hoa mai là từ khổ hàn đến. Vần tốt, quả nhiên là vần tốt. Tế Tửu đại nhân không hổ là học giả uyên thâm thiên hạ, xuất khẩu thành thơ." Nhị hoàng tử tán thưởng.

Minh Châu Công chúa cũng thán phục: "Thiên hạ mới tổng cộng một thạch, Chu tỷ tỷ đã độc tám đấu, thật sự là làm cho ta theo không kịp."

Nhóm chó liếʍ của Ngụy Quân cũng đồng thời vỗ mông ngựa.