Lôi Kéo

Chương 53

Trên đường trở về, cả người Lâm Thanh Nhạc đều mơ hồ, lúc đi bộ suýt nữa thì chân này giẫm lên chân kia.

“Thanh Nhạc, mẹ cháu không sao chứ?”

Tiếng hàng xóm vang lên làm cho cô lập tức tỉnh táo lại: “Vâng! Không sao ạ, chỉ cần nghỉ ngơi hai ba ngày là được.”

“Vậy bạn trai cháu đi rồi sao?”

Lâm Thanh Nhạc: “Vâng... anh ấy đi rồi.”

“Gần sang năm mới rồi, sao không giữ cậu ta ở lại nhà?”

“Anh ấy ở bên ngoài sẽ thuận tiện hơn... Vậy, dì à, mẹ cháu đang ở trên lầu một mình, cháu xin phép đi lên trước.”

“Ôi, được rồi, đi đi…”

Các bà hàng xóm rõ ràng là vô cùng nhiều chuyện, nhưng Lâm Thanh Nhạc thật sự không biết chống đỡ những thứ này như thế nào mà chỉ có thể nhanh chóng bỏ chạy.

Sau khi về đến nhà thấy Lâm Vũ Phân vẫn đang ngủ, Lâm Thanh Nhạc nằm xụi lơ trên ghế sô pha thở một hơi. Cô lắng nghe nhịp tim của mình và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nhìn một lúc, đột nhiên lại nhịn không được mà mỉm cười.

Vừa rồi nếu không ở trong bãi đất trống kia, thật ra... Cũng có thể hôn!

---

Lâm Vũ Phân bị thương ở chân cũng không nghiêm trọng, sau ba ngày nghỉ ngơi thì đã có thể xuống đất đi lại rồi.

Mà trong ba ngày này, tin đồn về con gái của bà và bạn trai của con bé đã lan truyền khắp khu phố. Hôm nay, bà chỉ nghĩ đến việc ra ngoài đi dạo tiện thể chuẩn bị nguyên liệu liệu nấu ăn cho đêm giao thừa, nhưng lại bị một vài chị em thường hay tụ hộp mỗi ngày vây quanh.

“Làm sao tìm được thế, cô có thể nói Thanh Nhạc cũng giới thiệu một người cho con gái nhà tôi không, con gái tôi cũng đang làm việc ở Đế Đô.”

“Chàng trai trẻ này rất giàu có đúng không? Thu nhập hàng năm của cậu ta rất cao phải không? Ba mẹ cậu ta làm nghề gì vậy?”

“Cô định khi nào mới cho bọn nhỏ đính hôn?!”

“Vũ Phân cô thì có phúc rồi, có đứa con gái ngoan ngoãn như vậy, không nghĩ tới con rể cũng rất tài giỏi nha.”

...

Lâm Vũ Phân bị vây quanh hỏi dồn dập như vậy đáng lẽ phải cảm thấy rất phiền phức, nhưng nghe người bên ngoài khen ngợi hai đứa nhỏ và vô cùng ghen tỵ với bà, mọi phiền phức này không thể tích tụ chút nào.

“Con rể cô thật là tốt nha, cô bị thương ba ngày nay mà cậu ta ngày nào cũng mang đồ ăn tới cửa, thật sự rất quan tâm cô đó.”

Lâm Vũ Phân nghe thấy vậy liền vui vẻ.

Mấy ngày nay, quả thật thằng bé này mỗi ngày đều chăm lo chế độ ăn uống của bà, có đôi khi bà muốn xuống đất đi lại, cậu ta đều rất kiên nhẫn đỡ bà.

Bà có thể nhìn ra được cậu ta rất thích con gái mình cho nên mới sẵn sàng làm những điều này.

“Ừm, thằng bé quả thật rất tốt.” Lâm Vũ Phân nói.

“Đúng vậy! Tôi thật sự rất hâm mộ cô đó.”

...

Hôm nay là đêm giao thừa, Lâm Vũ Phân trò chuyện với hàng xóm xong sau đó liền đi mua đồ ăn.

Lâm Vũ Phân mua rất nhiều thức ăn, sau khi trở về thì vào phòng bếp chuẩn bị, Lâm Thanh Nhạc cũng đi theo xuống bếp để trợ giúp bà.

“Hứa Đinh Bạch khi nào sẽ qua đây?” Lâm Thanh Nhạc đang tập trung rửa rau thì đột nhiên nghe Lâm Vũ Phân hỏi một câu.

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía mẹ mình: “Dạ?”

“Hôm nay là đêm giao thừa, cậu ta không đến nhà chúng ta ăn cơm sao?”

Lâm Thanh Nhạc mới vừa rồi còn nghĩ phải nói như thế nào với mẹ đây, nhưng không ngờ Lâm Vũ Phân lại tự mình mở miệng: “Có thể sao?”

Lâm Vũ Phân khó hiểu hỏi: “Cậu ta không đến đây ăn cơm thì ăn ở đâu, ba mẹ cậu ta lại không có ở đây.”

Ánh mắt Lâm Thanh Nhạc lập tức tràn ngập sự vui mừng, cô vội vàng lau sạch tay và nói: “Đúng vậy! Vậy con lập tức gọi cho anh ấy và bảo anh ấy tới nhà chúng ta ăn cơm.”

Lâm Vũ Phân nhìn thấy cô nôn nóng như vậy thì bật cười: “Con có thể đi gặp cậu ta, nhưng nhớ là tới năm giờ hai đứa phải cùng nhau về nhà là được.”

Lâm Thanh Nhạc: “Con còn phải rửa sạch cái này đã…”

“Cái này cũng có bao nhiêu đâu, mẹ cũng không cần con hỗ trợ, mau đi đi, con ở trong bếp chỉ làm vướng tay vướng chân thôi.”

Lâm Thanh Nhạc: “Vâng!”

--

Hứa Đinh Bạch cũng chưa từng nghĩ tới việc ăn cơm tất niên ở nhà Lâm Thanh Nhạc, đầu tiên là bởi vì thân phận của anh trước mắt còn chưa đạt tới giai đoạn này, thứ hai là vì mấy ngày nay mẹ Lâm Thanh Nhạc cũng không tỏ thái độ gì, anh biết là bà đã chấp nhận anh làm bạn trai của con gái bà, nhưng có phải hoàn toàn chấp nhận anh hay không, anh còn chưa chắc chắn lắm.

Buổi trưa hôm nay, anh định ngủ một giấc sau khi dùng bữa trong khách sạn. Công ty đang nghỉ lễ, anh đến đây ngoại trừ vì Lâm Thanh Nhạc cũng không còn chuyện gì khác, cho nên ngày nào cũng vô cùng rảnh rỗi.

Nhưng mới vừa nằm xuống thì điện thoại di động reo lên.

Anh liếc nhìn màn hình hiển thị xong nhanh chóng bắt máy: “Anh nghe đây.”

“Anh có đang ở khách sạn không?” Một giọng nói quen thuộc từ bên kia truyền đến, mang theo sự vui sướиɠ rất rõ ràng. Hứa Đinh Bạch im lặng nở nụ cười, cảm thấy mình cho dù không nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của cô, lông mi cong vυ't cùng sắc mặt tươi cười, vô cùng đáng yêu.

“Ừm, anh ở đây.”

“Em đang ở dưới lầu khách sạn, đang muốn tìm anh nói một chuyện.”

Hứa Đinh Bạch bất ngờ ngồi bật dậy: “Em đang ở dưới lầu sao?”

“Đúng vậy, em tới đây để nói cho anh biết mẹ em bảo tối nay anh hãy qua nhà em cùng ăn cơm.”

Hứa Đinh Bạch ngạc nhiên: “Thật sao?”

“Vâng, em vốn còn muốn nói với mẹ một tiếng nhưng không ngờ mẹ em lại tự mình nhắc tới.”

Hứa Đinh Bạch rất ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra mẹ em đã bắt đầu chấp nhận anh rồi.”

Lâm Thanh Nhạc cười khẽ: “Mẹ em tội gì lại không chấp nhận chàng con rể như anh chứ.”

Hứa Đinh Bạch tựa lưng vào gối, giọng nói nhàn nhạt: “Ý của em là anh rất tốt phải không?”

Lâm Thanh Nhạc hừ một tiếng: “Sao vậy, anh còn không tự tin nữa sao?”

“Ừm, đối với em, anh thật sự không tự tin cho lắm.”

“Anh như vậy còn thấy không tự tin nữa à…” Lâm Thanh Nhạc bĩu môi: “Vậy thì những người khác phải sống như thế nào đây.”

“Cái gì cơ?”

“Không có gì.” Lâm Thanh Nhạc cười nói: “Vậy anh có muốn xuống hay không, em sẽ ở dưới lầu đợi anh.”

Hứa Đinh Bạch dừng lại rồi nói: “Em lên đây đi.”

“Hả?”

Hứa Đinh Bạch nói: “Trời lạnh như thế, em lên đây ngồi một lát đi rồi hãy ra ngoài sau.”

Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ, đúng vậy, trời lạnh như này cũng không biết đi đâu.

“Sao thế, không dám lên phòng anh hả?”

Lâm Thanh Nhạc nghe anh nói như vậy thì tức giận nói: “Phòng của anh em cũng không phải chưa từng đến, có gì mà không dám chứ.”

Hứa Đinh Bạch nhếch môi: “Ồ, vậy thì lên đây đi, phòng 1702, để anh nói với quầy lễ tân một tiếng.”

“Được rồi.”

Lâm Thanh Nhạc ở dưới lầu đăng ký đi lên, sau khi được sự cho phép tại quầy lễ tân, cô liền đi vào thang máy. Hai phút sau, cô đã dừng ở trước cửa phòng của Hứa Đinh Bạch.

Lâm Thanh Nhạc cảm thấy Hứa Đinh Bạch đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, cô đã từng đến phòng trước đây của anh, cũng đã đến phòng hiện tại của anh, sao có thể không dám đến phòng khách sạn của anh.

Tức giận, cô trực tiếp nhấn chuông cửa.

Chuông cửa mới vang lên hai tiếng đã có người bên trong ra mở cửa, Hứa Đinh Bạch mặc áo choàng tắm màu trắng đứng sau cánh cửa.

Lâm Thanh Nhạc nhất thời sửng sốt, đã xế chiều rồi mà anh vẫn còn chưa thay quần áo sao?

Lâm Thanh Nhạc vô thức đưa mắt quan sát... Hứa Đinh Bạch mặc áo choàng tắm nhìn có vẻ hơi khác so với bình thường.

Mang theo sự lười biếng, cả người của anh dường như bị bao phủ bởi sự mơ màng giống như mới vừa tỉnh ngủ, mà bên hông anh cũng tùy tiện buộc dây thắt lưng nhưng nhìn rất chắc chắn, hơn nữa cô còn có một cảm giác như có như không ... Điều này tồi tệ hơn nhiều so với sự nghiêm túc thường ngày của anh.

“Anh, cả ngày hôm nay anh không ra khỏi cửa sao?”

Hứa Đinh Bạch nép qua một bên để cô đi vào, xong cũng đành bất đắc dĩ mở miệng nói: “Em không tìm anh, anh ra ngoài cũng không có chuyện gì để làm.”

Có vẻ như... anh ở chỗ này ngoại trừ bà Khương và cô ra thì cũng còn người nào khác để gặp.

Lâm Thanh Nhạc đi vào, đánh giá xung quanh.

Khách sạn này là khách sạn tốt nhất ở Khê Thành của họ, mà căn phòng của Hứa Đinh Bạch ở rõ ràng cũng là căn phòng tốt nhất, phòng này có không gian rất lớn, tầm nhìn cũng rất đẹp, bên trong trang trí cũng rất đơn giản, nội thất trong phòng lại mang theo một hương thơm rất nhẹ nhàng.

Vừa rồi ở dưới lầu cô nghĩ rằng đi lên cũng không có gì, nhưng sau khi đi lên mới phát hiện căn phòng khách sạn so với căn phòng bình thường dường như vẫn có sự khác biệt, ngay sau khi bước vào cô cảm thấy bầu không khí ở đây có gì đó không đúng lắm.

Lâm Thanh Nhạc khẽ vuốt tóc, không hiểu sao cô lại cảm thấy có hơi ngượng ngùng: “Anh vừa rồi đang làm gì vậy?”

“Lúc đầu anh định đi ngủ, nhưng đột nhiên nhận được cuộc gọi của em.”

“Ồ... Vậy buổi trưa anh có ăn cơm không?”

Vị trí dễ thấy nhất của căn phòng chính là chiếc giường, ánh mắt của Lâm Thanh Nhạc không thể không lướt qua, chiếc giường trước mắt này chăn gối có hơi lộn xộn, xem ra vừa rồi anh thật sự muốn ngủ.

Hứa Đinh Bạch: “Có.”

“Được rồi.”

Cô trả lời một cách nhạt nhẽo dường như không biết phải nói gì nữa.

Hứa Đinh Bạch nhìn thấy cô mơ màng đứng giữa căn phòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, đứng lên kéo tay cô: “Đứng đó làm gì, lại đây ngồi đi.”

Anh kéo cô ngồi xuống bên mép giường của mình, còn anh cũng nằm lại trên giường một lần nữa.

Lâm Thanh Nhạc ngồi thẳng ở mép giường: “Vậy, vậy thì bây giờ làm gì?”

Hứa Đinh Bạch nằm nghiêng nhìn cô: ‘Em muốn làm gì?”

“...”

Trong hoàn cảnh này tại vị trí này, những lời này tại sao nghe lại cảm thấy rất kỳ quái.

Lâm Thanh Nhạc khẽ nuốt nước miếng: “Hay là xem TV nhé?”

Hứa Đinh Bạch lại mỉm cười: “Được rồi, điều khiển từ xa ở đây này.”

Lâm Thanh Nhạc nhận lấy rồi nói: “Vậy em ngồi trên sô pha xem nha.”

Nói xong cô vừa định đứng lên, bên hông đột nhiên có một cánh tay kéo cô lại: “Ngồi trên ghế sô pha lạnh lắm, em ngồi trên giường đắp chăn xem đi.”

Anh chỉ dùng sức một chút cô liền bị kéo qua, đồng thời anh nhấc chăn lên để cô chính xác rơi vào trong chăn của anh.

Lâm Thanh Nhạc: “...”

TV cũng ở ngay phía trước, nằm trên giường quả thực rất thích hợp để xem, nhưng mà... Cô không nghĩ rằng cô với anh có thể xem TV ở trong chiếc chăn bông này!!!

“... Nhưng mà như vậy sẽ rất nóng.” Lâm Thanh Nhạc đi ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo khoác lông vũ ngắn, phòng của anh lại có hệ thống sưởi ấm rất đầy đủ, bây giờ cho cô thêm một cái chăn chắc sẽ nóng chết mất.

Hứa Đinh Bạch: “Cởϊ áσ ra đi.”

Lâm Thanh Nhạc chậm rãi nghiêng đầu nhìn anh.

Hứa Đinh Bạch tựa vào gối, giọng nói nhàn nhạt, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc không hề có bộ dáng mê hoặc, nhưng những lời này nói ra lại vô cùng mập mờ.

Hứa Đinh Bạch nhìn thấy cô cứng đờ đành nói thêm: “Ý anh là cởϊ áσ khoác của em ra, cũng không phải bảo em cởi hết toàn bộ, em sợ cái gì chứ?”

“Em đâu có sợ.” Lâm Thanh Nhạc như bị nói trúng tim đen, chột dạ kéo khóa áo khoác: “Em cũng chỉ nghĩ là cởϊ áσ khoác ra chứ không có nghĩ gì khác đâu.”

Hứa Đinh Bạch ừ một tiếng, trong mắt mỉm cười, giúp cô nắm lấy tay áo đem chiếc áo khoác dày của cô cởi ra.

Đằng sau là một chiếc gối mềm mại vừa phải, phía trước là một chiếc chăn màu trắng tuyết mềm mại, chiếc áo khoác dày được cởi ra làm cho khoảng cách giữa anh và cô dường như được rút ngắn hơn nhiều. Lâm Thanh Nhạc bị mắc kẹt trong chăn, cô cố gắng không để ý đến người bên cạnh, cũng rất nỗ lực tập trung xem những tình tiết trên TV.

Nhưng... vẫn còn nóng quá.

Hứa Đinh Bạch chính là cố ý dụ cô tới đây. Anh thích ở bên cô như thế này, nhưng nhìn dáng vẻ cố gắng bình tĩnh của cô, anh lại cảm thấy vô cùng thú vị.

Nhưng bây giờ hai người thực sự nằm trên giường một cách bình tĩnh như vậy... Hứa Đinh Bạch hơi đảo mắt, liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người bên cạnh, giống như làm như vậy không phải đang trêu chọc cô, mà là đang trêu đùa chính mình.

——

Lâm Thanh Nhạc đã rất cố gắng xem phim truyền hình, nhưng ánh mắt nóng bỏng bên cạnh kia, cô thế nào cũng không bỏ qua được, đã cố gắng nhịn nhưng thật sự nhịn không được nữa, cô đành phải quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

“Anh không xem TV sao…”

Hứa Đinh Bạch nằm nghiêng: “Không vừa mắt.”

“Vậy anh đổi bộ phim anh thích xem đi?”

“Có em ở đây rồi thì những thứ khác đều không vừa mắt.”

Lâm Thanh Nhạc ngơ ngẩn, đối mặt với ánh mắt không kiêng nể của anh, có chút căng thẳng nhưng lại rất ngọt ngào.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng, Hứa Đinh Bạch thở dài, đưa tay vuốt ve má cô: "Nóng như vậy, còn rất nóng sao?”

“Không nóng!”

“Ừm.” Hứa Đinh Bạch nhẹ nhàng nhéo má cô, da thịt dưới tay mềm mại mịn màng có cảm giác vô cùng dễ chịu, anh nhịn không được đành thu ngón tay lại.

“... Anh đang làm gì thế?”

Hứa Đinh Bạch: “Em có nhớ mấy ngày trước em tiễn anh từ nhà em đi ra, em đã nói gì ở chỗ đậu xe không?”

Đầu óc Lâm Thanh Nhạc oanh lên, cô đương nhiên nhớ rõ.

Ánh mắt của Hứa Đinh Bạch thâm trầm, nói: “Em nói ở đó không thích hợp, để lần sau có được hay không... Vậy thì nhìn xem, không có ai khác ở đây, chúng ta tiếp tục được không?”

Lâm Thanh Nhạc trong nháy mắt cảm thấy hô hấp của mình nóng lên, tầm mắt của cô chậm rãi di chuyển xuống, rơi vào môi anh. Chỉ cần nhìn vào cô cũng có thể nhớ cảm giác của ngày hôm đó, bờ môi của anh mềm mại...

Hứa Đinh Bạch thấy cô không cự tuyệt, còn nhìn chằm chằm anh nên không kiềm chế được nữa, anh đỡ mặt cô, nghiêng người hôn lên môi cô.

Tại thời khắc chạm vào nhau cả hai đều hơi sửng sốt.

Sau đó, Hứa Đinh Bạch mới nhẹ nhàng thăm dò vào trong miệng cô...

Rõ ràng chỉ hôn mà thôi, nhưng Lâm Thanh Nhạc lại cảm thấy trái tim cô sắp nổ tung. Vừa căng thẳng nhưng cũng vừa xao động. Cô hơi mở mắt nhìn người trước mặt, trong đầu suy nghĩ rất rõ ràng, đôi môi của anh thật sự rất mềm mại...

Nghĩ như vậy, cô vô thức mở miệng cắn nhẹ.

“...”

Hứa Đinh Bạch đột nhiên dừng lại, tách ra một chút và ngước mắt nhìn cô.

Lâm Thanh Nhạc biết mình đã làm gì, cô cũng ngây ngẩn cả người, bối rối nói: “Em, em... tại vì môi của anh mềm mại quá.”

Ánh mắt của anh đột nhiên đen lại, trong lòng Lâm Thanh Nhạc không hiểu sao cảm thấy hoảng sợ, cô khẽ lùi về phía sau: “Em không cố ý mà!”

Người bên cạnh đột nhiên xoay người, chăn bông cũng bị anh kéo ra hoàn toàn bao phủ cả hai người!

Lâm Thanh Nhạc ngước mắt nhìn người phía trên, đáy mắt còn chưa kịp bình tĩnh lại càng hoảng sợ, cả người đã bị đè vào chiếc gối mềm mại, trong bóng tối, Hứa Đinh Bạch cúi xuống hung hăng hôn cô.

Không giống như vừa rồi chuồn chuồn lướt qua nước, nhưng môi lưỡi của anh dường như không khống chế được xúc động mà tùy ý hôn xuống, hơi thở trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng của cô.

Lâm Thanh Nhạc chưa bao giờ bị đè ép mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, phản ứng đầu tiên chính là muốn đẩy anh ra, nhưng tay vừa nhấc lên đã bị anh nắm lấy cổ tay lại đè xuống.

“Đừng…”

Không gian trên giường được bao phủ bởi một lớp chăn bông, vô cùng bức bách.

Cô bị anh chặn ở bên trong, cả người đều bị đè chặt, bàn tay đang nắm chặt toát ra mồ hôi nhễ nhại, cô chỉ có thể cảm nhận được hô hấp dồn dập và hỗn loạn của anh.

Hai người giãy dụa khiến cho quần áo xộc xệch, dần dần, cô ngay cả một chút hoảng loạn và lý trí cuối cùng cũng sắp bị anh bắt nạt mà biến mất, cảm xúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh của cô đến tê dại, ngọt ngào cùng điên cuồng gần như hoàn toàn bao phủ cô.

“Ưm!” Lâm Thanh Nhạc không kiềm chế được nữa rên lên.

Hứa Đinh Bạch giống như tỉnh lại từ trong giấc mơ, anh nhất thời dừng lại chạm vào tai cô, ép buộc mình dừng lại.

Mùi hương quen thuộc tỏa ra, anh nghiêng đầu của mình để tránh đi hơi thở khiến anh phát điên...

“Anh đừng cắn em... đau.”

Âm thanh mềm mại và nũng nịu không giống như đang oán trách, mà giống như chất xúc tác càng thiêu đốt cơ thể anh.

Hứa Đinh Bạch nghe được thì sửng sốt, lập tức kéo chăn bông xuống!

Không khí mát mẻ tràn vào, anh không dám duy trì tư thế này nữa mà xoay người nằm ở vị trí ban đầu của mình.

Hứa Đinh Bạch nằm ngửa, lén lút ổn định lại hơi thở.

“Xin lỗi, anh không cố ý.” Anh nghiêng mắt nhìn cổ Lâm Thanh Nhạc, mới rồi anh không khống chế được nên đã làm cổ cô có chút đỏ lên.

Lâm Thanh Nhạc đưa tay che lại: “Sau này đừng cắn nữa…”

“... Được.”

Lâm Thanh Nhạc vẫn còn mơ hồ, quay đầu muốn nhìn anh nhưng lại bị anh quay mặt đi.

Hứa Đinh Bạch tiến lên ôm cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng nhìn anh, nằm yên đi.”

Lâm Thanh Nhạc bị buộc phải nghiêng người, bị anh ôm lấy từ phía sau.

“Hứa Đinh Bạch…” Cô vẫn không nhịn được muốn quay lại nhìn anh.

Hứa Đinh Bạch: “Còn nhìn nữa anh sẽ tiếp tục cắn đó.”

Lâm Thanh Nhạc cứng đờ, lập tức quay trở lại.

Hứa Đinh Bạch nhẹ nhàng sờ đầu cô, khẽ thở dài: “Ừm... Cứ như vậy đi.”