Lôi Kéo

Chương 41

Hạ Đàm đang ngồi ở nhà xử lý công việc bỗng nhiên hắt hơi một cái.

Một tiếng đồng hồ sau, nhóm đang đi dạo bên ngoài đã trở về.

Hạ Đàm đi ra khỏi thư phòng để đón bọn họ: "Về rồi à, Tiểu Tuyền đi dạo có vui không?"

Hạ Tuyền "Dạ" một tiếng.

Hạ Đàm: "Vậy chuẩn bị ăn cơm trưa thôi, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi."

Lâm Thanh Nhạc: "Mọi người cứ ăn đi, tôi còn chút việc phải về công ty một chuyến, tối nay tôi sẽ quay lại đón Dương Dương."

Hạ Đàm: "Đừng vội vã như thế chứ, chỉ một lát thôi, ăn cơm xong rồi đi cũng được mà."

"Không cần không cần, tôi thật sự không có nhiều thời gian."

Hứa Đinh Bạch: "Vậy để tôi đưa cậu đi."

Lâm Thanh Nhạc lập tức nói: "Tớ lái xe đến, cậu không cần đưa đâu. Vậy thì... mọi người ăn vui vẻ, tớ đi trước nha."

Lâm Thanh Nhạc không dừng lại, đổi giày xong, cô nhanh chóng đi xuống lầu.

Cuối cùng, trên bàn ăn chỉ còn lại ba người đàn ông bọn họ.

"Anh Đinh Bạch, em muốn hỏi anh một chuyện." Hạ Tuyền đột nhiên nói.

Hứa Đinh Bạch: "Hỏi đi."

"Anh thích chị Thanh Nhạc đúng không?"

Tay cầm đũa của Hứa Đinh Bạch khựng lại, nhưng chỉ dừng lại khoảng một giây mà thôi, giây sau, anh bình tĩnh trả lời: "Ừm, sao thế?"

Hạ Tuyền dứt khoát buông đũa xuống: "Có thế máu chó đến vậy sao? Hai anh, hai anh như vậy là đồng thời thích một người con gái sao? Sau này hai anh sẽ vì thế mà cạnh tranh sao? Sẽ vì thế mà tuyệt giao sao? Sẽ vì thế mà cả đời không nhìn mặt nhau sao?"

Hạ Đàm đỡ trán: "Em thôi đi được không? Lại có thể suy nghĩ viển vông đến như vậy."

Hạ Tuyền nhíu mày: “Nhưng mà em rất tiếc nuối, em lại chẳng nhìn thấy chị Thanh Nhạc tuyệt thế mỹ nữ như thế nào.”

Hứa Đinh Bạch ngước mắt nhìn cậu ta, rồi lại nhìn về phía Hạ Đàm.

Hạ Đàm sờ mũi: “Được rồi, cậu đừng nhìn tôi như thế, cũng may cho cậu tôi chẳng phải kẻ si tình gì, bằng không tôi đã làm một trận sống chết với cậu rồi."

Hạ Tuyền thở dài, lắc đầu: “Anh này, em không thể không nói, tốc độ nhận thua của anh có hơi nhanh rồi đó.”

Hạ Đàm bực mình: “Bản thân anh có thể làm gì bây giờ? Hai người này là thanh mai trúc mã! Cậu ta còn yêu thầm con gái nhà người ta lâu như vậy, anh còn có thể làm gì sao? Anh phục rồi!”

“Yêu thầm…” Hạ Tuyền kinh ngạc: “Anh Đinh Bạch, anh còn có thể yêu thầm sao?”

Hứa Đinh Bạch: “...”

“Khϊếp sợ đúng không, lúc đầu anh cũng có biểu cảm giống em.” Hạ Đàm túm lấy Hứa Đinh Bạch: “Cậu nói đi, hai người rốt cuộc sao lại thế này?”

Hạ Đàm lớn hơn Hứa Đinh Bạch vài tuổi, anh ta biết đến Hứa Đinh Bạch khi đang làm bán thời gian tại Aurora Home vào mùa hè năm hai đại học. Chỉ nghe thoáng qua là một chủ tịch từ Trung Quốc mang theo cháu trai trở về, đứa cháu ấy còn không thể nhìn thấy, cần phải làm phẫu thuật.

Vì khi ấy em trai của anh ta cũng bị mù, nên anh ta đối với đứa cháu ấy cũng có chút tò mò. Nhưng đến tận vài năm sau hai người mới chính thức gặp mặt nhau.

Năm ấy, chủ tịch đưa Hứa Đinh Bạch đến Aurora Home thực tập. Hứa Đinh Bạch lúc ấy vừa học tập vừa thực tập, ban đầu, Hạ Đàm cho rằng người này cùng lắm là kế toán cấp cao của một đơn vị liên quan mà thôi. Nhưng sau đó, sau một cuộc khủng hoảng cạnh tranh, khi công ty phải dựa vào “đơn vị liên quan” này để đánh bại đối thủ của mình, anh ta hoàn toàn kinh ngạc vì nhận ra người này không phải một chiếc đèn cạn dầu như anh ta vẫn nghĩ.

Một khoảng thời gian sau, anh ta cũng đã nghe ngóng được từ đồng nghiệp rằng đôi mắt của Hứa Đinh Bạch đang dần tốt lên sau một khoảng thời gian điều trị, anh cũng đã học tập được rất nhiều từ những kinh nghiệm mà bản thân rút ra được, sau khi dành một khoảng thời gian để học tập những gì cần thiết thì cuối cùng cũng thi vào được một trường đại học loại tốt.

Hạ Đàm tự cảm thấy mình chính là một nhân tài, lớn lên trong lời ca ngợi không ngừng của người lớn. Đối mặt với một kẻ “phi nhân loại” mang hình dáng con người này, anh ta tự cảm thấy thành tích của mình cũng chẳng ra gì.

Dù sao thì cũng từ ngày hôm đó, anh ta đặc biệt chú ý đến Hứa Đinh Bạch, rồi hai người trở thành bạn bè của nhau.

Tuy nhiên, Hứa Đinh Bạch là một người ít nói, Hạ Đàm biết rằng anh từng có một khoảng thời gian không mấy dễ dàng ở Trung Quốc, cũng hiếm khi mở miệng nói mấy thứ dư thừa.

Do vậy nên anh ta hoàn toàn không biết trong lòng người này lại còn có kiểu tâm tình như thế.

Hứa Đinh Bạch: “Cái gì sao lại thế này?”

“Cậu không phải thích cô ấy sao? Cớ gì lại không bày tỏ?” Hạ Đàm hỏi.

Hứa Đinh Bạch tạm dừng một hồi lâu: “Tôi với cô ấy vẫn còn khúc mắc.”

“Khúc mắc? Khúc mắc gì cơ?” Hạ Đàm hỏi: “Để tôi nói cho cậu biết, tôi có thể không bằng cậu ở các mặt khác, nhưng tuổi của tôi ngay lúc này, kinh nghiệm tình cảm của tôi rành rành ra đấy, và tôi chắc chắn có kinh nghiệm hơn cậu trong việc tán gái."

Hứa Đinh Bạch: “...”

“Cậu còn quan tâm cô ấy có khúc mắc gì với cậu nữa à? Nếu như cậu không nói ra mà bỏ lỡ cô ấy…” Hạ Đàm nói đùa: “Thì đừng trách vì sao tôi lại cướp mất.”

Hứa Đinh Bạch trầm mặc một chút, rồi lại nói: “Khi tôi ở Trung Quốc, hoàn cảnh của tôi rất tệ, lúc đó chỉ có cô ấy ở bên tôi. Dù tôi có nóng nảy thế nào, tôi đối xử tệ bạc với cô ấy như thế nào, cô ấy cũng không bao giờ bỏ đi. Nhưng rồi tôi bỏ đi mà không nói cho cô ấy biết… Mãi đến năm nay, chúng tôi mới gặp lại nhau."

Hạ Đàm sửng sốt: “Cái gì? Cậu, cậu thật sự là đồ cặn bã.”

Hứa Đinh Bạch: "Trong nhiều năm qua, tôi không đủ dũng khí và cảm thấy mình không đủ tư cách để tìm cô ấy, tôi luôn nghĩ rằng khi tôi sẵn sàng và có thể trở về Trung Quốc, tôi sẽ đến gặp cô ấy."

Hứa Đinh Bạch chợt ngước mắt nhìn về phía Hạ Đàm: "Cậu không hỏi tôi tại sao trụ sở chính của chúng ta lại ở đây thay vì Thượng Hải sao?"

Hai thành phố có giá trị ngang bằng nhau, nhưng ban đầu công ty nghiêng về phía Thượng Hải nhiều hơn…

Hạ Đàm mở to hai mắt: “Cậu, cậu đừng có nói với tôi là vì Lâm Thanh Nhạc sống ở chỗ này nhé?”

Hứa Đinh Bạch: "Tôi biết cô ấy đã thi vào trường đại học ở đây, và tôi đoán cô ấy sẽ ở lại thành phố này."

Hạ Đàm: “Con mẹ nó... cậu điên rồi, cậu...”

Hứa Đinh Bạch buông đũa xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi vẫn ổn."

“...”

Hứa Đinh Bạch: “Không phải cậu nói với tôi rằng cậu có kinh nghiệm tán gái sao? Tôi nói xong rồi, đến lượt cậu.”

Con mẹ nó, còn cần kinh nghiệm nữa sao?

Đây có phải là Hứa Đinh Bạch mà anh ta biết không?

Hạ Đàm vò đầu bứt tóc: “Tôi cảm thấy bản thân cần phải bình tĩnh một chút, lúc đầu tôi chỉ nghĩ cậu đơn giản chỉ là một kẻ yêu thầm, không ngờ cậu lại là một kẻ yêu sâu đậm đến vậy."

Hạ Tuyền ở một bên cũng sợ đến ngây người, một hồi lâu sau mới có thể cất giọng: “Anh Đinh Bạch, chị Thanh Nhạc đã từng rất tốt với anh, nhưng chị ấy chắc hẳn sẽ không vui khi anh rời đi. Anh phải dỗ dành chị ấy, đối xử với chị ấy tốt hơn những gì chị ấy đã đối với anh trước đây!"

“Anh biết."

"Vậy thì... Trước kia anh làm sao khiến cho chị ấy đối xử tốt với anh như vậy? Nếu nghĩ về đặc điểm của anh trước đây, hẳn là có lý do tại sao trước đây chị ấy lại thích anh như vậy." Hạ Tuyền nghiêm túc nói: “Nếu anh muốn chị ấy thích anh của hiện tại, anh phải giống như bản thân anh trước kia!"

Hạ Đàm: “Anh đưa ra ý kiến hay là em đây hả? Em yêu đương bao giờ chưa hả thằng nhóc thối này?”

Hạ Tuyền: “Ai cần anh lo...”

Hẳn là có lý do tại sao trước đây chị ấy lại thích anh như vậy…

Các đặc điểm giống như trước đây.

Trước đây anh có cái gì mà bây giờ không có?

——

Lâm Thanh Nhạc gần đây rất bận rộn với công việc, công ty đã cho ra mắt mô-đun nhà kiểu Nhật hoàn toàn thông minh. Đây là dòng sản phẩm đơn giản và bình dân, chủ yếu dành cho những người thích phong cách trang trí thanh lịch và tiện nghi.

Dự án này được công ty đánh giá cao nên kế hoạch vẫn đang được điều chỉnh lại.

Lâm Thanh Nhạc với tư cách là một trong những trưởng nhóm lập kế hoạch, những ngày này về cơ bản đối với cô là những cuộc họp kéo dài vô tận.

Vào ngày này, sau khi nhóm hoàn thành một phiên bản mới, giám đốc nói thẳng: "Thanh Nhạc, cô đến văn phòng của Hứa tổng để báo cáo với anh ta đi, sau đó xem anh ta cảm thấy như thế nào."

Hứa Đinh Bạch phụ trách dự án này, đó là một quy trình bình thường để xác nhận với anh, nhưng mà hai lần trước đều là giám đốc đi đến đó... Một phó giám đốc như cô chưa bao giờ phải báo cáo trực tiếp.

"Dự án này cô cũng quen thuộc, về sau đều là cô theo dõi, sau này còn sẽ đi gặp cấp trên."

"À... Được."

Đương nhiên, Lâm Thanh Nhạc không thể nói không, sau khi quay lại chỗ làm việc để thu dọn máy tính và hồ sơ, cô đi vào thang máy.

Ở trên lầu chính là văn phòng của Hứa Đinh Bạch, Lâm Thanh Nhạc trở nên lo lắng suốt con đường đi lên.

Cô không biết mình đang lo lắng về điều gì, cuộc họp trước đây khi thấy anh ngồi phía dưới, cô đã nói vấp, huống hồ bây giờ còn là nói trực diện…

Tuy nhiên, sự căng thẳng không kéo dài lâu, thang máy đã đến sớm hơn dự kiến.

Lâm Thanh Nhạc bước ra ngoài và chào hỏi trợ lý đứng ngoài cửa.

"Jason, vừa rồi tôi vừa xác nhận thời gian với anh, Hứa... Hứa tổng bây giờ có đang rảnh không?"

"Có, anh ấy đang đợi cô, vào đi."

“À, được."

Lâm Thanh Nhạc mở cửa văn phòng.

Tầm nhìn của văn phòng Hứa Đinh Bạch rất tốt. Sau khi bước vào, mọi thứ đều trông rất sáng sủa.

“Tới đây.” Anh đứng dậy khỏi ghế làm việc, đi tới, đưa tay về phía cô để giúp cô cầm máy tính và hồ sơ.

Lâm Thanh Nhạc không buông tay, tự mình để xuống bàn trà: "Tôi sẽ tự mình làm, Hứa tổng ngồi đi."

Hứa Đinh Bạch cười: "Cậu muốn trở nên xa lạ như thế này sao?"

"Bây giờ là giờ làm việc..."

Hứa Đinh Bạch “Ồ” rồi ngồi xuống chiếc ghế so pha đơn bên cạnh cô.

Lâm Thanh Nhạc: "Vậy bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết về kế hoạch."

Hứa Đinh Bạch: "Ừm, cậu nói đi."

Lâm Thanh Nhạc rất nghiêm túc trong công việc của mình, lúc đầu cô vẫn còn lo lắng, cuối cùng để tránh sự lo lắng của mình, cô dừng việc nhìn anh lại, chỉ tập trung nói điên cuồng với tập tin của mình và ppt của máy tính.

Hứa Đinh Bạch dựa vào ghế, cẩn thận lắng nghe, thường xuyên xen lẫn vài câu nói biểu hiện rõ sự không hài lòng.

Và khi anh đang góp ý, Lâm Thanh Nhạc sẽ dừng lại và nhanh chóng đưa ra các chú thích và sửa đổi.

……

"Chúng tôi vẫn cần xem xét người phát ngôn. Mặc dù những ngôi sao mới rất nổi tiếng, nhưng họ cũng không quá hiểu biết, cũng sợ rằng kế tiếp sẽ xảy ra vấn đề." Lâm Thanh Nhạc nói, "Nếu không, chúng tôi sẽ chọn ba ứng cử viên đầu tiên. Tôi sẽ cho anh biết sau khi so sánh."

Hứa Đinh Bạch gật đầu: "Rất tốt."

Lâm Thanh Nhạc: "Vậy thì... Vậy trước tiên cứ như vậy đi, tôi sẽ thương lượng với bọn họ, bây giờ, tôi có đi chứ?"

Hứa Đinh Bạch nhìn cô bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, lên tiếng ngăn cản: "Chờ đã."

Lâm Thanh Nhạc: "Vâng?"

"Ở lại ăn đi."

Lâm Thanh Nhạc lắc đầu theo thói quen.

Hứa Đinh Bạch nói: "Tôi đã nhờ trợ lý đưa đồ ăn đến đây rồi. Vào thời điểm này thì dù gì cậu trở về cũng sẽ phải đi ăn, thế thì cùng nhau ăn đi."

Lâm Thanh Nhạc: "... Không ổn, tốt hơn là tôi nên đến nhà ăn."

“Ăn một bữa cơm có vấn đề gì sao?” Hứa Đinh Bạch nhìn cô, nhẹ nói: “Cậu không còn muốn ăn cơm với tôi từ khi nào?”

"Không có..."

"Vậy thì cùng nhau ăn đi, chúng ta lần này gặp lại, còn chưa cùng nhau ăn được bữa nào."

Dáng vẻ ông chủ khi làm việc của Hứa Đinh Bạch đột nhiên biến mất, giọng điệu cũng thay đổi không ít: “Tôi còn không thể dùng bữa cùng một người bạn đã lâu không gặp sao?”

Khi anh nói như vậy, Lâm Thanh Nhạc tự nhiên không thể phản bác bất cứ điều gì.

Một lúc sau, trợ lý mang cơm trưa tới.

Là một phần ăn do nhà ăn đóng gói, với bốn món mặn và một món súp. Sau khi Jason mở đồ ăn một cách cẩn thận, Lâm Thanh Nhạc rũ mắt nhìn thoáng qua và phát hiện ra rằng những món ăn này là thứ cô thường ăn.

“Cậu đã từng làm những món này rồi. Câu hẳn là rất thích chúng.” Hứa Đinh Bạch đưa đũa cho cô.

Ban đầu, Jason rất ngạc nhiên khi biết ông chủ của mình sẽ mời nhân viên dùng bữa cùng nhau trong văn phòng, vì ngay cả Hạ tổng còn chưa được dùng bữa ở đây.

Nhưng khi nghe ông chủ nói câu này, anh ta càng sửng sốt hơn… Chẳng trách khi đi công tác, anh ta cảm thấy ông chủ đối với phó giám đốc Lâm có chút khác biệt, hóa ra là người quen cũ.

Hơn nữa, lần đầu tiên anh ta nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng như vậy của ông chủ.

"Tớ đã từng nấu những món này sao..." Lâm Thanh Nhạc cẩn thận nhớ lại.

Hứa Đinh Bạch đặt một con tôm vào bát của cô: "Ừm, cậu làm những món này khi đang nấu ăn ở nhà tôi, vì vậy nên tôi nghĩ cậu ắt hẳn sẽ thích chúng."

“Tớ nấu ăn ở nhà cậu thì chắc phải nấu những món cậu thích chứ?” Lâm Thanh Nhạc nói.

Hứa Đinh Bạch hơi cứng lại: "Vậy cậu không thích à, xin lỗi nhé. Cậu thích ăn cái gì, tôi sẽ kêu bọn họ mua."

“Không, không, không, thật ra tôi cũng thích chúng.” Lâm Thanh Nhạc nói, “Đều là món nhà nấu, về cơ bản là có thể ăn được.”

Lâm Đinh Bạch “Ừ” và cầm đũa lên.

Nhưng anh hoàn toàn không hề động vào thức ăn mà chỉ nhìn cô. Ngày thường, ánh mắt của anh rất lãnh đạm, không biết vì sao lúc này lại khiến người ta cảm thấy vừa ấm áp vừa mãnh liệt…

Lâm Thanh Nhạc bị anh nhìn đến mức chỉ biết cúi đầu lùa cơm.

Sau khi ăn vài miếng, cô ngước mắt lên và phát hiện anh vẫn chưa hề động đũa, vẫn đang nhìn cô chằm chằm.

Lâm Thanh Nhạc nghẹn ở trong miệng một đống cơm, hai má hơi phồng lên, buồn bực nhìn anh.

Hứa Đinh Bạch: "Sao không ăn nữa?"

Lâm Thanh Nhạc nhai vài cái rồi nuốt xuống: "... Vậy cậu tại sao lại không ăn?"

"Bận nhìn cậu."

"Nhìn tớ làm gì?"

Hứa Đinh Bạch cười nói: “Để đoán được lúc trước cậu ăn cơm cùng tôi là như thế nào."

"Ồ... sau đó thì sao?"

“Sau đó?” Hứa Đinh Bạch hơi nghiêng người, trong mắt mang theo ý cười, “Giống với những gì tôi tưởng tượng.”

"Như thế nào?"

"Nhìn rất ngon miệng."