Dung Tư Thành hít một hơi thật sâu và không muốn làm con trai mình khó chịu với sự việc này, anh trả lời: [Không có.]
Thật tiếc khi sự nhạy bén của cậu bé này không phải dạng vừa: [Vậy tại sao cha lại không giúp mẹ tìm chủ Trịnh?]
Dung Tư Thành mơ hồ, [Đã xảy ra chuyện gì, tại sao chủ Trịnh của con lại bỏ nhà ra đi?
Mộ Gia Hạo: [Con không biết, con nhìn thấy người phụ nữ hôm đó đã ức hϊếp mẹ.]
Dung Tư Thành cau mày: [Ai?]
Mô Gia 10: [Chính là em gái của cha, chủ Trịnh của con dường như đã giúp cô ấy bắt kẻ trộm]
Dung Tư Thành: [Cô ấy không bắt nạt mẹ con phải không?]
Mộ Gia Hạo: [Cô ấy có mà dám! Thậm chí là chacũng không được!
Dung Tư Thành cười không nói nên lời, bé con cũng nguyên tắc như mẹ nó: [Vậy thì con không phải phe cha sao?]
Mộ Gia Hạo: [Cha bắt nạt mẹ, con sẽ không cùng phe chal
Dung Tư Thành: [Không do dự chút nào sao?]
Mộ Gia Hạo: (Điều này còn cần do dự hay sao? Những người bắt nạt mẹ đều là kẻ thù của con.]
Nhìn dòng chữ Dung Tư Thành không biết nên tức giận hay hài lòng, con trai anh đã rất cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn. Ai nói thằng bé không muốn bảo vệ mẹ của mình? [Nếu cha so sánh với chủ Trịnh thì sao? Con thiên vị ai?]
Mộ Gia Hạo trước tiên gửi cho anh một tấm hình trợn mắt, sau đó liền bổ sung một câu: “Trình Gia Dật là chú, còn cha là cha của con!]
Dung Tư Thành đột nhiên bật cười, như thể anh đã thấy Mộ Yến Lệ trả lời với anh bằng giọng điệu giống như vậy. Anh ta là đàn anh, còn anh là bạn trai của cô Anh nói tôi nên thiên vi ai?
Dung Tư Thành đang hối hận, Mộ Yến Lê cũngđang hối hận, biết rằng Dung Tư Thành chỉ thích cô ấy, đó là lý do tại sao anh ấy dính cô ấy nhiều như vậy.
Tại sao cô lại nói nhiều lời tức giận với anh như vậy, cô không thể giải thích cặn kẽ sao? Sự thật không thể nói cho anh biết?
Rõ ràng là người ta tủi thân nhiều hơn, cuối cùng cũng theo đuổi được cô, nhưng cuối cùng, đàn anh lại đên.
Cô yêu cầu anh không xuất hiện trước mặt cô, đồi lại là người khác cũng không làm được.
Thật ra, nguyên nhân khiến cô làm anh tủi thân nhiều như vậy không phải vì người khác. Trong lòng có cái gì đó không thoải mái, có lẽ là đang rất tức giận.
Đôi mắt hơi đau, cô luôn mong chờ tin nhắn của Dung Tư Thành gửi đến, nhất định cô sẽ giải thích cho anh.
Nhưng cô không bao giờ chờ được.
Cô không biết mình đã ngủ quên lúc nào.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.
Cô ngơ ngác nhìn điện thoại của mình, khi nhìn thấy hai chữ của Dung Tư Thành, trong lòng đột nhiênsôi trào
Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ đến vô số khả năng. Anh có phải không muốn bị tủi thân như vậy nữa và muốn cô chủ động giới thiệu anh với đàn anh của
CÔ?
Hay là cảm thấy tính tình cô không tốt, không nói lời nào, chỉ muốn chia tay với cô? . Google ngay trang ++ T RЦмtrцуen.оr g ++
Cô đột nhiên xuất hiện ra hai giả thiết này, cả hai đều không thể chấp nhận được.
Ngơ ngác cầm điện thoại, hồi lâu cô không trả lời.
Nhìn điện thoại bị tắt màn hình, cô hoảng sợ, với vàng tìm số điện thoại của Dung Tư Thành muốn gọi cho anh, nhưng lại thấy zalo gọi đến.
Cô mở ra xem, là tin nhắn thoại của Dung Tư Thành: "Tôi làm bữa sáng cho em. Để ở cửa rồi!"
Đọc xong cô bất ngờ và thấy ấm áp trong lòng, anh đã nấu bữa sáng cho cô, cô còn nghĩ anh giận không muốn quan tâm đến cô nữa.
Cơ thể phản ứng nhanh hơn não, lật người ra khỏi giường, một hơi chạy ra cửa, trước cửa có một cái túi ni lông, người thì không thấy đâu.
Cô tưởng anh vẫn như ngày hôm đó, anh trốn ởmột góc nào đó cô không nhìn thấy, cô đang tìm anh, vừa quay đầu lại thì cô đã lao vào vòng tay của anh.
Sau đó, anh ghé sát tại cô và nói: "Chỉ là muốn dùng cách này đề nhìn em một lúc mà thôi." Nhưng không phải hôm nay, cô tìm rất lâu cũng không thấy ai, quay đầu lại cũng không có đυ.ng phải vòng tay của anh.
Không ai nói muốn gặp cô, chắc là không bao giờ muốn gặp lại cô, đúng không?
Đột nhiên cô cảm thấy hơi khó chịu, mũi nhức, cô rốt cuộc bắt nạt anh đến mức nào rồi?
Ngay cả nỗi mất mát mờ nhạt trong lòng cô cũng không thể biết nó đến từ đâu, chính cô là người không đề người ta xuất hiện trong tầm mắt của họ, và chính cô ấy đã yêu cầu người ta làm theo mà không một lời giải thích.
Nhưng rõ ràng người ta đến cả tư cách là bạn trai cô một ngày cũng chưa được trải qua.
Thói quen thực sự là một điều khủng khϊếp, khi anh xuất hiện bên cạnh cô mỗi ngày, cô cảm thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã biến mất, và cô lại không quen với điều đó.Cô đứng đó thật lâu và cảm giác tủi thân dâng trào không thể giải thích được. Người đàn ông này luôn dùng chiêu lùi một bước tiến hai bước khiến cô phải suy ngẫm.
Cô chưa từng yêu ai, và không biết mình làm vậy có đúng không?
Nhưng vào lúc này, trong lòng cô biết rõ ràng cô rất nhớ anh.
Cô lấy điện thoại và gọi cho Dung Tư Thành...