Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 144: Cô muốn tôi điều tra?

Dung Tư Thành ngồi trên số pha nhìn cô ta chăm chăm: "Nói quá lời rồi, đều là người trưởng thành cả, tự mình có thể chịu trách nhiệm với hành vi của mình được rồi." Nói đoạn, sau đó cũng không làm khó gì nữa, tự nhất lỵ nâng cốc cùng cô ta uống rượu.

Khóe miệng Lục Việt Anh tràn đầy hứng thú: "Hai người đang chơi trò ám thị gì đó? Cái gì mà lượng thứ? Nói tôi nghe xem nào!"

Cảnh Mai Chi liếc nhìn Dung Tư Thành, thấy anh không có phản ứng gì, trong lòng cảm thấy tủi thân, nên cô ta nói ra. "Không phải là em họ của tôi, La Bằng. Lần trước anh ấy nhìn thấy cô Mộ và nói với tôi rằng thích cô ấy hay sao. Tôi cũng động viên thắng bé. Tôi nói là nếu thích thì hãy theo đuổi đi, kết quả biết rồi đó, nó không theo đuổi thành công, bèn cưỡng ép người ta, Dung Tư Thành cho là tôi cố ý xúi giục thắng bé..."

Nói xong, cô ta liếc nhìn Dung Tư Thành một cách bực bội.

Lục Việt Anh cũng kinh ngạc, nếu là anh ta, anh ta cũng sẽ nghi ngờ là Cảnh Mai Chi xúi giục

La Bảng đó là không phải là bịt mất đường sống của Cảnh Mai Chi rồi à, sao dám to gan thế chứ?

Hơn nữa, ngày đó Mộ Yến Lệ có thể áp chế cậu ta như vậy, sao lại thích cô ấy được chứ, nếu nói là báo thù cũng chẳng kém! Nhưng loại chuyện này tất nhiên là nhắm một mắt mở một mắt cho qua, không có chứng cứ, lại là bạn bè cùng nhau lớn lên, nhường nhau một đường sống đi.

Cảnh Mai Chi hôm nay nhắc lại chuyện cũ, đây là coi Dung Tư Thành như một kẻ ngốc à!

Dung Tư Thành uể oải nhấc mi liếc Cảnh Mai Chi: "Làm cô oan uổng không phải là em họ của cô hay sao? Sao nào? Cô đây là muốn tôi điều tra cụ thể để trả lại sự trong sạch cho cô à?"

Sau khi Cảnh Mai Chi nhận ra mình đã nói quá nhiều, vội vàng nói: "Không cần, không cần, em biết không liên quan đến anh, anh không giận em là tốt lắm rồi."

Dung Tư Thành cười lạnh: "Làm sao mà dám tức giận chứ? Tôi chỉ muốn tự mình ngẫm lại. Là bạn bè, nhiều năm như vậy rồi tôi đâu có mắc nợ cô điều gì đâu?"

Cảnh Mai Chi cong môi cười nhẹ: "Không, em có lỗi với anh. Em cũng phải chịu trách nhiệm về chuyện của La Bằng"

Dung Tư Thành nhướng mắt nhìn cô ta chằm chằm "Đều là người lớn, lỗi của ai người đấy chịu, không phải lỗi của cô thì đừng vợ vào, mà là lỗi của cô thì cũng đừng trốn tránh! Cứ giải thích đi giải thích lại chỉ chứng tỏ cô đang chột dạ mà thôi!"

Những lời này của anh làm gương mặt Cảnh Mai Chi vừa đỏ vừa trắng.

Cô ta lúng túng đứng đó không biết giải thích thế nào.

Vương Bích Hà bước tới nằm lấy cánh tay Cảnh Mai Chi, cười nói: "Được rồi, mọi chuyện được giải thích rõ ràng thì cũng qua rồi, Dung Tư Thành không phải là loại người tính toán." “Ừ, uống rượu đi, cậu chủ Dung còn chưa uống đẩy miệng đâu đấy” Lục Việt Anh vội vàng hòa giải, tránh cho hiện trường bị đông cứng vì sự ngại ngùng!

Vương Bích Hà nói: "Uống rượu mãi cũng chán rồi, chơi trò chơi gì đi." "Được rồi, định chơi gì đây? Chơi xúc xắc? Thua thì phải uống." Lục Việt Anh nói đến đây thì nhìn Dung Tư Thành.

Rõ ràng đây mới là ông tổ thực sự.

Dung Tư Thành chợt nhớ đến lần chơi với Mộ Yến Lê, Mộ Yến Lệ muốn thắng nhưng cứ thua mãi, trong khi anh muốn thua nhưng cứ thắng.

Mặt lạnh như băng nóng lên một chút, liền ngồi thẳng người dậy: "Được rồi, thôi, cứ luật cũ mà chơi nhé. Nếu thua thì uống ba lỵ, uống một ly lại lắc một lần mới. Nếu không uống rượu thì phải rút tiền trảm một lỵ là ba mươi triệu đồng”.

Lục Việt Anh cười cười: "Ý của cậu là ở tình trường thì thất tình, lên đến sới bạc thì tìm người khác bù thay đấy há?"

Dung Tư Thành chẳng nói chẳng rằng, thật ra anh cũng nghĩ như vậy, tình trường thì không có gì, ít ra cũng phải gỡ gạc lại trên sới bạc chứ? “Được rồi, tôi không có ý kiến gì.” Lục Việt Anh là người đầu tiên bày tỏ ý kiến của mình.

Mọi người đương nhiên đồng ý, đều là con nhà giàu đã quen ăn chơi nên tự nhiên khi có chuyện vui thì tham gia.

Lục Việt Anh tìm thấy một vài chiếc cốc màu, mỗi người một chiếc, và đã bắt đầu như thế này.

Trên bàn đã rót ba ly rượu.

Dung Tư Thành đầu tiên bắt đầu, có lẽ là vì có nhiều người hơn, hoặc là vì đang chơi một trò chơi quen thuộc, điều này làm ấm lòng một phần nào đó.

Anh dường như có tâm trạng tốt hơn trước.

Anh lắc ly rượu màu, chụp chiếc cốc màu và đặt nó xuống. Dung Tư Thành liếc nhìn, và thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Hai giờ?

Còn ai có thể thấp hơn hai điểm được không?

Anh nhìn mọi người, mọi người cũng đang nhìn anh: "Lại lắc nữa à?"

Dung Tư Thành miễn cưỡng nâng ly rượu lên trước mặt, lau khô một cái, lắc lại chiếc cốc màu rồi lại bắt đầu.

Cạch.

Ông thần Dung Tư Thành đang nói: "Tôi nhận cái gì, tôi chỉ hỏi còn có quy tắc này không?"

Lục Việt Anh trả lời rằng bọn họ đều là bạn bè từ nhỏ đến lớn rồi, quá quen thuộc nhau, trong lời nói có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì. "Đúng vậy, nếu như anh nhận thua, anh uống cạn một ly là được rồi!"

Anh ta cho rằng Dung Tư Thành nhất định sẽ uống, nhưng cuối cùng anh vẫn bình tĩnh nói: "Nhìn tôi làm gì vậy? Tiếp tục đi!"