Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 185

“Anh… anh sao vậy? Tay run lấy bẩy rồi kìa!” Diệp Lâm nói xong, Sở Tịnh Khuynh đặt cái cốc xuống, ngồi ở bên giường trêu đùa: “Cô nói xem có phải tôi rất buồn cười không, là cô sinh con, cũng chẳng phải là tôi sinh đâu, nhìn xem tôi căng thẳng đến..”

Anh ta tự giễu cợt mình, nhưng trong lòng Diệp Lâm như bị đình trệ, nếu như mấy tháng nay không có Sở Tịnh Khuynh, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ như thế nào, cũng không biết mình có dũng khí kiên trì đến bây giờ hay không? Đời này, cô đã nợ anh ta quá nhiều.

Lúc này, trận co thắt tử ©υиɠ vừa mới qua đi, Diệp Lâm mới thở phào nhẹ nhõm nói “Tịnh Khuynh, nếu như lát nữa, xuất hiện tình huống một là bảo toàn tính mạng cho mẹ hay con, thì anh nhất định phải giữ lại đứa bé có biết không? Sau khi tôi rời đi rồi, vậy phiền anh chăm sóc đứa bé này, kiếp sau tôi..”

Mặc dù Sở Tịnh Khuynh không nói cho cô biết lý do tại nhất định phải đến thành phố C, nhưng ít nhiều cô cũng biết tình trạng sức khỏe của mình.

“Cô bị bệnh thần kinh à? Cô đang nói cái gì vậy?” Cô còn chưa kịp nói hết lời, Sở Tịnh Khuynh đột nhiên đứng dậy quát cô.

Khi nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của anh ta, cô lập tức hiểu ra điều gì đó, người đàn ông này rất đau lòng và lo lắng cho cô, vì vậy anh ta mới căng thẳng đến mức cầm cốc của cô và uống luôn cốc nước mà chính mình rót cho cô, cho nên tay anh ta mới run rẩy như thế…

Một người đàn ông không bao giờ thua cuộc như vậy, giờ phút này chỉ vì lo lắng và căng thẳng về cô, mà đã làm loại hành động chưa từng có này.

Dòng suối ấm áp trong tim ngay lập tức lan ra khắp cơ thể, lời xin lỗi trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng cô hiểu rất rõ rằng, cảm động không phải là yêu.

Cô không có tình yêu với Sở Tịnh Khuynh, chỉ có tình cảm mà thôi.

Sau đó, cả hai đều không lên tiếng, Sở Tịnh Khuynh không muốn cô lại tiêu hao sức lực thêm nữa, còn Diệp Lâm lại có suy nghĩ riêng trong lòng…

Trong thời gian này, trung bình cứ hai phút là các cơn co thắt lại xuất hiện một lần.

Thật lâu sau đó, Diệp Lâm chậm rãi nói: “Anh trai, tôi có thể dựa vào vai anh được không?”

Sở Tịnh Khuynh không đáp lại cô, chỉ ôm cô vào lòng: “Đừng nghĩ tới chuyện này, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát…

Vốn dĩ Diệp Lâm đang muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cô lại im lặng…

Không biết có phải là cái ôm này quá ấm áp hay do cô thực sự rất mệt, một lúc sau Diệp Lâm đã chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ rất sâu, rất sâu…

Cô không còn cảm thấy đau nữa, tĩnh lặng, cô gần như quên mất thời gian…

Cảm giác thật lâu sau đó, rất lâu cho đến khi rơi vào tình trạng mơ hồ, cô nghe thấy có người gọi tên mình, cô muốn mở mắt ra trả lời, nhưng cố như thế nào cũng không mở ra được.

Dường như cô cũng nghe thấy tiếng khóc như rách tim rách phổi đó, đó là giọng của Sở Tịnh Khuynh, cô muốn cười anh ta, một người đàn ông phong lưu hào phóng như vậy lại khóc thành bộ dạng này, giống như…

Sau đó, cô cảm thấy rằng mình đã bất tỉnh.

Một giờ sáng, bên ngoài phòng sinh.

Sở Tịnh Khuynh dựa lưng vào cửa phòng phẫu thuật, anh ta vẫn duy trì động tác như ban đầu trong mấy tiếng đồng hồ liền.

Amy cảm thấy đau lòng cho anh ta, bước tới và nắm lấy bàn tay to lớn của anh ta: “Tịnh Khuynh, Vân Triết là người có năng lực về phương diện này, anh phải tin tưởng chị gái mình, chắc chắn sẽ không sao đâu”

Sở Tịnh Khuynh gật đầu, nhưng không hề nói gì.

Amy cau mày, ôm lấy Sở Tịnh Khuynh từ phía sau, cảm thấy toàn thân anh ta đang run lên.