*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Ngọc Lam thấy anh gọi là cô Thẩm, trong lòng cảm thấy có chút không quen, nhưng cũng may là không còn ngượng ngùng như trước nữa, cô nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước của một nhà hàng theo phong cách Hồng Kông.
“Ba, tại sao ba biết con muốn đến quán này ăn thế?” Vừa xuống xe, Ninh Thiên Vũ liền kéo tay Ninh Nhất Phàm, hưng phấn nói.
Ninh Nhất Phàm liếc mắt nhìn cậu: “Con xuống cẩn thận chút.”
Ninh Thiên Vũ nhìn anh thè lưỡi, xoay người dắt Thẩm Ngọc Lam, ngửa đầu giới thiệu cho cô nơi này có đồ ăn siêu ngon.
Ninh Nhất Phàm hình như là khách quen của nhà hàng này, chỉ thấy bọn họ vừa mới bước chân vào cửa, sau lưng liền có một nhân viên phục vụ đi tới, cúi đầu khom lưng nói: “Cậu Ninh, sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh ghé quán chúng tôi thế?”
Người nọ nói xong, đi phía trước dẫn đường, ba người trực tiếp đi lên lầu hai. Thẩm Ngọc Lam nhìn thấy. khách đã đầy cả đại sảnh, không khỏi nghi hoặc tại sao Ninh Nhất Phàm không cần hẹn trước mà đã có chỗ ngồi rồi, thế giới của anh với thế giới của cô, quả thực không giống nhau.
“Mẹ nhỏ, mẹ nếm thử cái này xem, còn có cái này nữa” Sau khi đồ ăn lên Ninh Thiên Vũ gắp cho Thẩm Ngọc Lam hết cái này lại đến cái kia.
Ngược lại bản thân cậu không ăn.
“Thiên Vũ, sao con không ăn đi? Không phải con nói rất đói sao?” Thẩm Ngọc Lam gắp một miếng bánh trà xanh để vào bát cậu, khó hiểu nói.
Ninh Thiên Vũ không trả lời cô, chỉ cầm chiếc khăn tay lên, đứng dậy duỗi cái tay nhỏ, thay Thẩm Ngọc Lam lau lau chút vụn bánh ở khoé miệng.
“Mẹ nhỏ, thật ra là con nghe thấy bụng mẹ kêu nên mới lừa mẹ tới đây” Ninh Thiên Vũ nháy đôi mắt nhỏ, nhìn Thẩm Ngọc Lam: “Lúc con ôm mẹ ấy, con nghe thấy bụng mẹ kêu đói” Cậu lại bổ sung thêm.
Thẩm Ngọc Lam run run, nước mắt chỉ chực trào ra.
Cô buông chiếc đũa, nhẹ nhàng ôm Ninh Thiên Vũ vào ngực: “Thiên Vũ, cảm ơn con vì đã đối tốt với mẹ như vậy.” Cô ngửa đầu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà chảy nước mắt.
“Mẹ nhỏ, con ngoan như vậy, mẹ chắc chắn sẽ không bỏ rơi con đúng không ạ?”
Thẩm Ngọc Lam gật đầu một cái.
"Sau này mẹ cùng chú khác sinh em bé rồi, mẹ vẫn sẽ yêu Thiên Vũ đúng không ạ?” Thẩm Ngọc Lam đau lòng đến không nói lên lời, cô không kìm được mà khóc nấc lên. “Thiên Vũ.." Cô gọi tên của cậu, lại nghẹn ngào nói không nói tiếp.
“Mẹ nhỏ, bọn họ nói mẹ của con không cần con rồi, con không có mẹ, nên con muốn mẹ nhỏ làm mẹ của con. Nhưng mà ba không thích mẹ nhỏ, mẹ nhỏ cũng không thích ba, Thiên Vũ không biết phải làm sao mới có thể để mẹ nhỏ không bỏ rơi Thiên Vũ..” Nói đến đây Ninh Thiên Vũ cũng nức nở.
Ninh Nhất Phàm nhập ngụm trà, giương mắt nhìn hai người kia một lớn một nhỏ đang khóc lóc. Lông mày anh nhíu chặt, hình như mình vẫn xem nhẹ cảm tình Ninh Thiên Vũ đối với người phụ nữ này.
“Thiên Vũ ngoan nào, sau này cô Cao sẽ là mẹ của con, cô ấy sẽ yêu con giống như mẹ nhỏ yêu con vậy. đó” Thẩm Ngọc Lam thoát khỏi cái ôm của cậu, cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu.
Ninh Thiên Vũ lại lắc đầu, cái gì cũng không nói. Thẩm Ngọc Lam lại kéo cậu ôm vào lòng, nhắm mắt, không nói lời nào cả.
“Ăn xong chưa thể? Ăn xong rồi thì đi thôi” Cô khóc làm cho Ninh Nhất Phàm không hiểu sao có chút buồn bực.
Trên đường đưa cô trở về, Ninh Thiên Vũ chắc là đã mệt đến phát khóc, còn chưa đến nhà cô mà cậu bé đã ngủ thϊếp đi.
Nhẹ nhàng đặt cậu nằm thẳng ở băng ghế sau, Thẩm Ngọc Lam cởϊ áσ khoác của cô rồi đắp lên người cậu.
Cô suy nghĩ một lúc, quyết định lên tiếng, nói: “Anh lái xe chậm một chút, cậu bé đang ngủ ở phía sau”. Tạm dừng chút rồi lại lên tiếng nói tiếp: “Nhiệt độ điều hòa anh đừng tăng cao quá, khi Thiên Vũ xuống xe thì nhiệt độ bên trong và ngoài sẽ chênh lệch lớn, như vậy con sẽ dễ bị cảm”.
Cô xuống xe đứng bên đường, Ninh Nhất Phàm một lần nữa khởi động lại xe, nghĩ nghĩ rồi hạ thấp kính xe xuống nói: “Cô đi vào trước đi.”
Thẩm Ngọc Lam sững người mới phản ứng được câu nói có ý tứ gì, gật đầu với anh rồi quay người đi về phía con đường quen thuộc.
Bước từng bước vào cái ngõ nhỏ sau đó đi vào căn phòng trọ, bật đèn phòng, cô quay người nhìn về phía đầu ngõ.
Chiếc xe lao đi vun vυ't.
Thực ra tâm địa người đàn ông này không xấu, cô đúc kết lại trong lòng. Lái xe đi chưa được bao lâu. Ninh Nhất Phàm vỗ vào lưng người đang nằm nói: “Con không cần giả bộ nữa đâu, mẹ nhỏ đi rồi.”
Bóng đen nhỏ nằm úp mặt ở hàng ghế phía sau bỗng động đậy người ngồi dậy, vốn dĩ muốn để lại chút không gian riêng tư cho hai người, nào ngờ từ đầu tới cuối nói còn chưa đến hai câu, nghĩ tới đây, cậu liền chỉ về phía Ninh Nhất Phàm chu mỏ.
“Ba ba, rốt cuộc ba nghĩ thế nào về mẹ nhỏ?”