Bốn người đàn ông mặt mũi bầm dập nhìn nhau, hoàn toàn không biết anh muốn làm gì, đến khi thấy Chu Uý Kì càng ngày càng mất kiên nhẫn mới nhanh chóng trả lời.
Chu Uý Kì trực tiếp nói: “Tôi cho các anh gấp ba”, sau đó chỉ tổng tài mập mạp không mảnh vải che thân trên đất: “Thao ông ta cho tôi, thao đến chết.”
“A? Cái…cái này…”
“Không không, tôi là XXX, cậu không thể đối với tôi như vậy, cậu sẽ hối hận” Tổng tài mập mạp hoảng loạn: “Các cậu…các cậu dám?”
Trước tiên đừng nói dám hay không, người ta chưa chắc đã nguyện ý, quả thật là không xuống tay được, thao ông ta chính là đang hy sinh, phải nhẫn nhịn bao nhiêu ghê tởm mới có thể thao được.
Nhưng đại khái thường ngày ông ta cũng không tốt với những người này, quát mắng gì đó, những người này cũng là tích một bụng oán giận, hơn nữa trong lòng bọn họ hiểu rõ, hôm nay đã họ đã thất trách rồi, lại nhìn thấy một mặt xấu xí và nhục nhã như vậy của ông chủ, cho dù bọn họ liều mạng bảo vệ ông chủ trở về, sau này e là ông chủ không chỉ không cảm ơn bọn họ, ngược lại sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Cho nên còn không bằng…mấy người nhìn nhau, lập tức qua đó ấn lấy ông chủ mập mạp, mặc dù ghê tởm nhưng trút giận cũng được.
Không biết Chu Uý Kì rút từ đâu ra một tấm thẻ ném qua: “Trong này có năm trăm vạn, các anh tự chia đi.”
Ánh mắt bốn người sáng lên, đây không phải gấp ba, mà gấp ba mươi lần rồi.
“Chỉ cần người không chết là được, các anh tự xem mà làm.”
Chu Uý Kì nói xong khom lưng bế Cố Khuynh Châu đang bọc chăn lên: “Chúng ta đi, hình ảnh cay mắt này không nhìn cũng được.”
Cố Khuynh Châu thật sự hoang mang rồi, đây rốt cuộc là ai, anh thật sự chỉ mười tám tuổi sao? Làm sao có thể.
Cho nên Cố Khuynh Châu cứ như vậy bị Chu Uý Kỳ bế đi đổi sang một căn phòng khác xa hơn, trong mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hét thảm thiết giống như heo bị chọc tiết của tổng tài mập mạp, nhưng rất mau đã không nghe được âm thanh đó nữa rồi.
Chu Uý Kì đổi một phòng khác, trực tiếp bế Cố Khuynh Châu đến phòng tắm, lúc này mới nhẹ nhàng lấy mặt nạ trên mặt anh ta xuống, lại phát hiện trên mặt của Cố Khuynh Châu còn vương nước mắt.
Chu Uý Kì cười khẽ một tiếng: “Cố tổng đây là làm sao vậy, chút việc nhỏ này đã doạ anh khóc rồi?”
Cố Khuynh Châu bắt lấy tay của Chu Uý Kì: “Cậu tại sao…tại sao đột nhiên như vậy?”
Chu Uý Kì vặn nước trong bồn tắm, lúc này mới nói: “Tại sao tôi không thể như vậy?”
“Tôi từng nói tôi muốn thao anh, đơn giản là muốn thao anh, đó là thích anh, cho nên tôi làm sao có thể để người khác đối với anh như vậy được?”
“Cái gì…” Cố Khuynh Châu sửng sốt, lúc này thật sự hoang mang rồi, thích? Làm sao có thể?
Hơn nữa cái thích này cũng quá đáng sợ rồi, thích anh ta nên mới thao anh ta như vậy? Mới giày vò, sỉ nhục anh ta như vậy? Cho nên…mới bảo vệ anh ta như thế?
Cố Khuynh Châu đau khổ che mặt, rốt cuộc vì sao anh ta lại gặp phải một người đáng sợ như vậy.
“Được rồi, tắm rửa ngủ một giấc là tốt rồi.” Chu Uý Kì đột nhiên kéo khăn tắm xuống cũng bước vào, kéo Cố Khuynh Châu ngồi về đằng sau để Cố Khuynh Châu dựa vào trong lòng anh, nước văng đầy đất.
“Tôi tắm giúp anh.” Chu Uý Kì nói xong mở miệng cắn vành tai của Cố Khuynh Châu, Cố Khuynh Châu phát ra một tiếng rêи ɾỉ.
Hai tay Chu Uý Kì phủ trước ngực của Cố Khuynh Châu, sau đó bắt đầu xoa nắn đầṳ ѵú của anh ta, Cố Khuynh Châu bất giác cong eo lên, khó nhịn cắn lấy môi.
Chu Uý Kì hài lòng với phản ứng của anh ta, cho nên hai tay trượt đến bụng nhỏ bằng phẳng của Cố Khuynh Châu, côn ŧᏂịŧ, sau đó tách hai chân anh ta ra lại đi xuống dưới, ở miệng huyệt nhẹ nhàng cọ rửa, thịt mềm dưới háng, nếp uốn của cúc huyệt…mỗi một chỗ đều rửa đến rất chậm rất tình sắc, nhưng chính là không tiến vào.
Cố Khuynh Châu có chút khó nhịn vặn vẹo eo, cả người anh ta dựa vào trong lòng Chu Uý Kì, từ eo xuống đều ở trong nước, nhưng hai chân lại bất giác gấp lên, tách ra thật lớn để tiện cho động tác của Chu Uý Kì.
“A ưm~” Cố Khuynh Châu không nhịn nổi mà vặn vẹo.
Đúng vào lúc này, ngón tay của Chu Uý Kì cuối cùng cũng đâm vào, phụt một cái liền tiến vào rồi, giống như có lực hút hút anh vào, hơn nữa bên trong vừa trơn vừa ướt, toàn bộ đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh thao vào lúc nãy.
“A~” Cố Khuynh Châu khó nhịn cong eo lên, hai tay cũng bất giác để ở trên chân Chu Uý Kì, hai chân tách ra anh ta chỉ cảm thấy cúc huyệt bị nước ấm ngâm, vô cùng thoải mái, cũng vô cùng…ngứa, đến khi ngón tay của Chu Uý Kì cắm vào, nhưng loại trống rỗng đó lại càng kịch liệt hơn.
Chu Uý Kì lại cố ý không thoả mãn anh ta, chỉ là dùng hai ngón tay ở trong tiểu huyệt nóng rực của anh ta chậm rãi moi đào, từng chút moi đồ trong huyệt ra ngoài, lại mang theo nước cắm vào, lặp lại như thế vô số lần, Cố Khuynh Châu bị anh ta giày vò đến càng ngày càng khó nhịn.
Thoáng chốc trong đầu của Cố Khuynh Châu có một suy nghĩ đáng sợ, anh ta cảm thấy hình như mình càng ngày càng quen với côn ŧᏂịŧ của người đàn ông này rồi, hậu huyệt không thể vãn hồi bị thao đến vừa ướt vừa mềm, giống như là cách xa cái côn ŧᏂịŧ này thì không được, hơn nữa phải là côn ŧᏂịŧ của người đàn ông đằng sau anh ta, của người khác lại không được.
Nhưng vào lúc này, anh ta nghe thấy Chu Uý Kì ghé đến bên tai anh ta thấp giọng nói một câu: “Ngày mai xuống du thuyền rồi, tôi đưa anh về nhà được không?”
“Cái gì?” Cố Khuynh Châu lập tức ngây ra tại chỗ.
Đây là chuyện mỗi giây mỗi phút mấy ngày này anh ta muốn làm nhất, trốn xa người đàn ông này, về nhà, sau đó báo thù…nhưng anh đột nhiên lại muốn đưa anh ta về nhà, anh ta lập tức không phản ứng kịp, không dám tin, cũng không thể hiểu, thậm chí còn có chút cảm giác khó chịu nói không nên lời nghẹn trong l*иg ngực.