Một đường đi xuyên qua các loại người, cuối cùng Chu Uý Kì cũng dẫn Cố Khuynh Châu đến phòng.
Bởi vì trong tiểu huyệt có cắm đồ, mỗi một bước đi với Cố Khuynh Châu đều là giày vò, hai chân mềm nhũn, trong hậu huyệt từng đợt kɧoáı ©ảʍ khó nhịn, eo đau, cả người run rẩy…cộng thêm trong hậu huyệt còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ Chu Uý Kì vừa bắn vào, cho nên anh ta không thể không cắn chặt răng, cố gắng nhịn xuống khác thường trong tiểu huyệt.
Nhưng Cố Khuynh Châu không biết, dáng vẻ của anh ta bây giờ rốt cuộc mê người đến nhường nào, nếu không phải Chu Uý Kì khí thế doạ người, đoạn đường này của anh ta cũng không biết bị bao nhiêu người nhào đến rồi.
Cơ thể thon dài đường cong cơ bắp rõ ràng, màu da khoẻ khoắn tràn đầy sức mạnh, trên đầu đeo hai cái tai thỏ dài dài lông xù, áo sơ mi trắng nửa lộ, bên dưới vừa vặn che khuất hạ thể và một phần ba mông, đi đường không chỉ có phía dưới lúc ẩn lúc hiện quyến rũ người, trước ngực thỉnh thoảng lộ ra hai điểm anh hồng, giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ bất kì một người nào đến nhìn anh ta.
Mà đôi chân thon dài lại thẳng tắp, duy nhất chỗ xương cùng có một cái đuôi thỏ ngắn xù xù, theo bước đi của anh ta mà uốn éo, giống như đang quyến rũ người khác.
Đồng thời, hai cái chuông trên mắt cá chân gợi cảm cũng vì anh ta bước đi mà phát ra tiếng.
Tóm lại, cả người Cố Khuynh Châu đều tản ra dụ hoặc mê người, bao nhiêu người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm anh ta, đương nhiên, nếu như để bọn họ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lại lạnh lùng kia của Cố Khuynh Châu, nói không chừng sẽ có bao nhiêu người điên cuồng vì anh ta.
Sau khi đi vào phòng, Chu Uý Kì kéo xuống quần áo bị làm bẩn, sau đó không đợi Cố Khuynh Châu phản ứng liền đẩy người ngã đến trên giường, cả người đè lên trên.
“Cố tổng biết mình mê người bao nhiêu không?” Chu Uý Kì khẽ cười đè ở trên người anh ta, đồng thời một bàn tay nhanh chóng kéo áo sơ mi của anh ta ra, tiếp theo cởi đến quần chữ Đinh, đến cả cái đuôi thỏ mang theo côn ŧᏂịŧ giả cũng bị rút ra.
“A hô~” Cố Khuynh Châu cắn răng nhẫn nhịn trống rỗng trong hậu huyệt.
“Đã sớm muốn đè anh hung hăng thao, đáng tiếc tôi thương hương tiếc ngọc, không đành lòng để anh quá khó coi.” Chu Uý Kì thở dốc cúi đầu hôn đầṳ ѵú hơi sưng đỏ của anh ta: “Có biết người anh bây giờ toả ra tao khí không, vô cùng thiếu thao.”
Cố Khuynh Châu mơ hồ nghĩ, tên khốn kiếp này còn chưa khiến anh ta khó coi sao? Anh ta lớn như thế nhưng chưa bao giờ khó coi và nhục nhã như vậy, mà những thứ này đều là nhờ ơn của Chu Uý Kì.
Chu Uý Kì nói xong đã dựng hai chân của anh ta lên, tiếp theo đỉnh một cái, không có dạo đầu hay chuẩn bị gì, trực tiếp thao vào tiểu huyệt ướŧ áŧ của anh ta.
“A~” Cố Khuynh Châu không kiềm chế nổi hét cao một tiếng.
“Cố tổng chọc người phạm tội quá rồi, muốn thao chết anh, muốn đè anh làm anh đến chết~”
Chu Uý Kì cuối cùng không nhịn nổi đè anh ta thao điên cuồng, âm thanh bạch bạch bạch lập tức tràn ngập căn phòng, kèm theo tiếng thở dốc của Chu Uý Kì, cùng với rêи ɾỉ không thể kiềm chế của Cố Khuynh Châu.
“A a a a~a ưm…chậm chút a a a a~a…”
“Tôi thao Cố tổng sướиɠ không?”
“A a a ưm…sướиɠ hô a…sướиɠ a a a a a chậm…không được a ưm…”
Chu Uý Kì dựng hai chân anh ta lên gác ở trên vai, trên hông không ngừng dùng sức đỉnh động, va chạm da thịt bạch bạch bạch, côn ŧᏂịŧ lớn nhanh chóng ra ra vào vào trong tiểu huyệt ướŧ áŧ, không có chút cản trở nào.
“A a a không được rồi a…ưm~”
“Mới đó đã không được?” Chu Uý Kì khẽ cười, dưới hông nhanh chóng dùng sức, tiếng của Cố Khuynh Châu lập tức dồn dập hơn: “Chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
“A chậm chút~a xin cậu chậm a a a a a quá nhanh rồi…ưm tôi a a a Chu Uý a a a Chu Uý Kì…đủ rồi.”
“Sao có thể đủ?” Hai tay Chu Uý Kì nắm lấy eo anh ta, Cố Khuynh Châu bị anh thao đến giữa giường lại kéo ra ngoài lần nữa, mông hơi nâng lên rời khỏi giường, hai chân hoàn toàn gác ở trên vai anh, sau đó lại là một trận thao điên cuồng: “Chỉ cần là thao Cố tổng, thao bao lâu cũng không đủ.”
“A a a a…đủ rồi a ưm không được a a a a!” Cả người Cố Khuynh Châu run rẩy, trong côn ŧᏂịŧ bị đâm đến lắc lư lập tức bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, rơi trên bụng nhỏ của anh ta, văng khắp mọi nơi.
Nhưng vào lúc này Chu Uý Kì lại ôm anh ta lật người, để anh ta nằm sấp bên giường, bởi vì không đủ cao nên lót dưới eo anh ta hai cái gối, mông sớm đã một mảnh hỗn độn bị nhấc lên cao cao, đặc biệt là miệng cúc huyệt khó coi ướŧ áŧ lại trơn trượt, vừa mới từ bên trong trào ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, phụt một tiếng, côn ŧᏂịŧ của Chu Uý Kì đã cắm vào.
“A hô~” Kɧoáı ©ảʍ to lớn khiến Cố Khuynh Châu bất giác vùi đầu vào trong gối, thậm chí mở miệng cắn gối, hai tay cũng vô ý thức bắt lấy ga giường.
Nhưng Chu Uý Kì va chạm giống như động cơ khiến cơ thể anh ta lay động kịch liệt, mỗi một lần đều khiến anh ta không kiềm chế nổi phát ra tiếng.
Bởi vì thao vào từ sau lưng, mỗi một lần Chu Uý Kì va chạm đều đâm đến trên cặp mông cong vểnh của anh ta, cho nên tiếng bạch bạch bạch càng vang hơn, lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan của Cố Khuynh Châu, cũng khiến Chu Uý Kì càng dùng sức thao hơn.
Mỗi một lần côn ŧᏂịŧ thao vào đều mang theo tiếng nước òm ọp òm ọp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng nhĩ của hai người, Chu Uý Kì có thể cảm nhận được trong tiểu huyệt vừa trơn vừa ướt của anh ta không chỉ có thứ anh bắn vào lúc nãy, còn có chất lỏng trong tràng đào Cố Khuynh Châu tự phân bố ra.
Trải qua mấy ngày anh cố gắng cày cấy, tiểu huyệt cực phẩm của Cố Khuynh Châu rõ ràng là bị khai phá ra, tiểu huyệt thậm chí nhanh chóng thích ứng côn ŧᏂịŧ của anh, hơn nữa còn học được phân bố ra chất lỏng để thích ứng, mà mỗi lần lúc anh rút côn ŧᏂịŧ ra, tiểu huyệt còn co rút, giống như đang níu giữ, mang cho anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực hạn.