Chương 3808
Tiêu Chính Văn cũng tán đồng với lời giải thích của Võ Anh Hào, dù sao năng lực của một người cũng có hạn, thay đổi số mệnh cá nhân đã khó hơn lên trời, huống chi là tính toán vận mệnh một nước?
Mọi việc có nhân ắt sẽ có quả, Hoa Quốc chịu nhục trăm năm cũng có thể coi là một loại nhân quả, dẫu sao trước đây, Hoa Quốc cũng đã xưng bá thế giới mấy ngàn năm đằng đẵng!
Tất cả những thứ này, đơn giản là đang nhắc nhở Hoa Quốc, cho dù là lúc nào, nếu còn tự cao tự đại thì đương nhiên sẽ gặp phải kết cục thảm hại!
Nhưng hôm nay, Hoa Quốc đã lại bước chân lêи đỉиɦ thế giới, đi qua những lận đận ấy càng không hề trách tội một ai, hoặc một thế gia nào.
“Nhưng truyền thuyết Viên Thiên Canh cũng không mấy ảnh hưởng đến người võ đạo, mà là xây dựng dựa trên đạo thuật, vì vậy, cho dù là Thiên Đạo Minh Ước hay huyết tộc đều vô cùng kiêng dè ông ta!”
Bạch Ngọc Trinh nói tiếp.
“Đương nhiên rồi, lỡ đâu ông ta thay đổi vận khí của Thiên Đạo Minh Ước, thì chẳng phải sẽ có ngày Thiên Đạo Minh Ước không còn tồn tại nữa sao? Còn huyết tộc thì…”
Nói đến đây, vẻ mặt Võ Anh Hào lại càng thêm nghiêm túc: “Bọn họ luôn là sự tồn tại thần bí nhất vùng ngoài lãnh thổ, không ai biết bọn họ có xuất phát điểm từ đâu, nhưng lại phát triển đời đời kiếp kiếp ở vùng ngoài lãnh thổ!”
“Thế giới này không có giang sơn nào vạn năm không đổi, càng không có mặt trời nào vĩnh viễn không lặn, điều mà huyết tộc lo lắng là Viên Thiên Canh sẽ truyền bá lai lịch của bọn họ!”
“Nhưng đây không phải điều quan trọng, bây giờ chẳng phải Viên Thiên Canh đã được anh Tiêu tìm về rồi đấy ư?” Bạch Ngọc Trinh quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn với tâm trạng vô cùng phức tạp.
Dẫu sao một người như vậy, nhà họ Bạch và nhà họ Doanh đều hết sức kiêng kỵ, ngay cả cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Bạch, thậm chí ngay cả Bạch Khởi, thấy Viên Thiên Canh cũng phải kính trọng ba phần!
Hôm nay Tiêu Chính Văn có ơn cứu mạng Viên Thiên Canh, như vậy chẳng khác nào anh đã có một chỗ dựa lớn vô cùng mạnh mẽ!
“Ý của cô Bạch là Viên Thiên Canh có thể thay đổi tình hình hiện tại của ngoài lãnh thổ?”, ông cụ Quý nhíu mày hỏi.
Một người có thể thay đổi số mệnh của một thời đại, nhất là tình thế đã hình thành mấy ngàn, mấy chục ngàn năm của ngoài lãnh thổ thì sao lại dễ dàng được?
“Ông cụ Quý, e là ông đã hiểu sai về Viên Thiên Canh rồi, lúc Nữ Đế còn tại vị, hai bên có hai danh tướng, một là Cao Tiên Chi, một là Tô Định Phương, ông có biết không?”
“Hai người họ thật ra đều được Viên Thiên Canh chỉ dạy, thậm chí người không được xem là đệ tử ghi danh cũng có thể chinh chiến các nước, mở ra lãnh địa mới”.
“Một người như thế, nếu khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao thì sẽ là sự tồn tại không ai có thể sánh được, trừ khi Lưu Căn hoặc Khổng Minh còn sống”, Võ Anh Hào chắc chắn nói.
Bây giờ tung tích của Lưu Căn vẫn còn là một ẩn số, ngay cả nhà họ Chu cũng đang tìm kiếm Lưu Căn và thế hệ sau của ông ta, nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả.
“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc hẳn Lưu Căn sẽ không xuất hiện nữa, sau khi biến mất đột ngột vào thời gian Hồng Võ, người này bật vô âm tín, thậm chí thế hệ đời sau của ông ta cũng như bốc hơi khỏi thế gian”.
Chu Chấn Long nghiêm nghị nói.
Hiện giờ Viên Thiên Canh đã là người duy nhất còn sống trong số các vị thiên sư đạo thuật của thời đó, chỉ cần ông ta xuất hiện ngoài lãnh thổ chắc chắn sẽ dấy lên làn sóng hỗn loạn.
“Anh Võ, lúc nãy anh nói nhờ tôi giúp đỡ nhà họ Võ, nhà họ Võ làm sao thế?”, Tiêu Chính Văn bỗng quay sang nhìn Võ Anh Hào hỏi.